Khoảng trống - Chương 3
3.
“Nói mày cũng không biết là ai thì nói làm gì,” Quân thờ ơ đáp. “Gọn lại là nó cho tao đi nhờ xe. Giữa đường, xe cán phải đinh, trễ giờ học nên bùng đi chơi luôn. Hết chuyện.”
“Thằng đó là người thế nào?”
“Tốt. Cực tốt”
“Tốt? Mày mới gặp có một lần mà đã bảo là tốt.”
“Cho một người lạ đi nhờ xe không phải là người tốt à.”
“Hừ…” – Vũ cười mỉa, không nói gì thêm.
Quân cũng không tranh cãi. Nó xoay qua xếp đám truyện gọn lại thành một chồng rồi xòe tay, bảo:
“Trả tao cái remote rồi về đi.”
“Dám đuổi tao hả?”
Quân quăng có nó một cái nhìn lạnh lẽo, nói dằn từng tiếng một.
“Thưa ngài, tôi không đuổi ngài. Nhưng nhìn cái bộ dạng của mình mà xem, còn mặc nguyên đồng phục kia kìa. Mày không về nhanh, dì Thu tuốt xác ra lại trách tao không báo trước.”
Vũ nhỏm ngay dậy.
“Mẹ kiếp, tao quên béng đi mất. Tối nay còn có hẹn nữa chứ. Tao lặn đây.”
“Lặn mau cho nước nó trong.”
“Thằng này…” Vũ nhăn nhăn mặt, đá đùa tên bạn thân một phát trước khi co giò vọt ra cửa. Nó vừa chạm đến ghi – đông xe thì Quân chợt gào lên thất thanh.
“Vũ, quay lại ngay!”
“Gì vậy?” Nó bật lên hỏi, lập tức đáo đầu chạy trở lại phòng khách. Quân vẫn ngồi nguyên trên ghế, bình thản chìa một cánh tay về hướng nó.
“Mày quên trả tao cái remote.”
“Mày…đi chết đi!” Vũ tức điên, quăng trả cái điều khiển, tiện thể tặng cho sườn thằng bạn một cú đạp đau điếng.
Quân lăn ra ghế, cười phá lên. Trận cười dứt, Vũ đã như cơn gió tan biến tự lúc nào. Phòng khách trở về với sự im ắng. Quân bật tivi, bộ phim hài cũng đã chiếu hết tự đời nào.
Cậu chán ngán chuyển kênh, rồi lại chuyển kênh nữa. Không có gì đáng xem. Dạo này, mấy cái chương trình truyền hình đều tẻ ngắt như vậy.
Mười một giờ đêm, Quân định tắt mạng thì nick của Vũ chợt sáng lên.
Buzz
Chưa ngủ hả? – Vũ hỏi.
Đang định out. – Quân đáp, nhận ra Vũ đã thay avatar bằng một tấm hình của Hân. Cậu gõ thêm. – Hẹn hò thế nào?
Tuyệt! Cực kỳ nồng nàn. – Vũ trả lời. – Không giống cái vẻ kiêu kiêu khi ở trường.
Thích chứ?! – Quân hỏi.
Không phải nói. He he. – Vũ cười.
Ba lăm quá. – Quân bình luận.
Ê, những thằng khác đang xô vào hỏi thăm tao đây này. – Vũ khoe.
Chắc rồi, toàn bọn kết em Hân của mày đấy mà. – Quân nhận xét. – Thưởng thức vinh quang đi. Tao out đây.
Sớm thế. Chat thêm lúc nữa đi. – Vũ nài nỉ.
Không. Muộn rồi. Tao muốn đi ngủ. – Quân từ chối.
Mày sao vậy? Sao tự nhiên mất hứng thế. – Vũ dò hỏi.
Ờ! Có phải ai cũng được sống trong tình yêu như mày đâu mà phởn mãi được. – Quân uể oải.
Vũ không đáp lại, chắc bận với mấy đứa bạn chat khác. Quân đợi thêm phút nữa, gõ nhẹ lên bàn phím.
Buồn ngủ rồi. Bye đây.
Uh, ngủ ngon nhá. Mai tao qua đón mày. – Vũ trả lời trở lại.
Không cần. – Quân vội vàng từ chối. – Mai tao đi xe của tao được rồi. Mày cứ đón bạn gái mày là được rồi.
Thằng ngốc. Thì đi chung cũng được chứ sao. Chả lẽ tao lại để cho mày đi một mình.
Khỏi lo cho tao. Mai hẹn thằng Khiên rồi. – Quân cố gạt đi – Tao không muốn làm kỳ đà đâu.
Thằng Khiên là gì mà mày hẹn đi chung với nó? – Vũ hỏi ngay. Out đây. – Quân đáp.
Không được out. Mày phải giải thích cho tao rõ. – Vũ vẫn dai dẳng – Tao không cho phép..
Quân không đợi xem Vũ không cho phép gì. Cậu tắt máy, lẩm bẩm câu trả lời mà thằng bạn sẽ không bao giờ được biết: “Quan tâm chuyện tao làm gì. Lo cho người yêu của mày ấy. Thằng ngốc.”