Khoảng trống - Chương 2
2.
Quân là đứa siêng học. Chắc chắn thế. Bảng điểm lúc nào cũng cao vời vợi. Sách gọn gàng, không quăn mép. Vở đầy ắp chữ, sạch đẹp thơm tho. Không ngủ gật. Không nói chuyện riêng. Mắt lúc nào cũng mở thao láo, nhìn như đóng đinh lên bục giảng ( chỗ này có thậm xưng một tí).
Tóm lại, Quân thật đúng bực con ngoan trò giỏi, bạn quý thầy yêu. Ấy vậy mà sáng nay chàng ta bùng học. Gọi điện không bắt máy. Nhắn tin không trả lời.
Qua tiết ôn tập đầu giờ, nhỏ Ngân dùng đặc quyền lớp trưởng, sấn sổ tới nắm cổ áo Vũ, trợn mắt hỏi. “Bớ tên Vũ, tên Quân đâu? Mọi hôm hai đứa mày dính với nhau như hình với bóng cơ mà.”
Vũ chưa kịp đáp, nhỏ Linh ngồi bàn trên đã láu táu chen vào.
“Hình với chả bóng. Bây giờ thì dính như com nguội để ba ngày rồi. Sáng nay, chính mắt tao thấy thằng Vũ chở em Hân, hoa khôi khối 11 trường ta. Chàng nàng xoắn xuýt với nhau như cặp quẩy thì còn chỗ nào mà nhét cu Quân vào nữa.”
“Ế, nó cưa được em Hân cơ à. Cái mặt nó á!” Ngân vờ ra vẻ kinh tởm.
“Nhìn kỹ thì cái mặt mo này cũng đẹp trai phết chứ sao. Chỉ tại bụt chùa nhà không thiêng thôi.” Nhỏ Huệ từ dãy bên cạnh cũng châu đầu vào bình luận.
Ngân chăm chú, săm soi từng centimet mặt thằng dân đen đang bị nó đè đầu vặn cổ, chặc chặc lưỡi.
“Kể cũng phải… Á khoan, lạc mất chủ đề chính. Mày vứt thằng Quân ở đâu rồi. Vì tình quên cả bạn. Đáng chết.”
“Im cho tao nhờ!” Vũ gầm lên, gạt phăng tay nhỏ Ngân ra. Quân không đến lớp cũng đủ làm nó nóng ruột sôi gan lên rồi, còn thì giờ đâu mà chớt nhả.
“Nóng tính thế,” Ngân bĩu môi. “Đùa chút thôi mà cũng chạm oai công tử. Quân không đi học, không hỏi mày chả lẽ hỏi đầu gối bọn tao.”
“…” Vũ lườm con nhỏ, hai mắt tóe lửa. Ngân khủng khịt khịt mũi, quay sang bảo thằng Tùng “họa sỹ” kiêm chuyên gia mạo chữ ký trong lớp:
“Ông vẽ cho thằng Quân một tờ bùa đi, cứ nói nó trúng gió đột xuất, xin nghỉ bệnh”
Tùng làm việc này đã quen, không nói không rằng, mở vở, xé nguyên một tờ đôi giấy trắng, bắt đầu nắn nót “Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” bằng đúng tuồng chữ của Quân. Ngân nhìn thằng này ra tay tác nghiệp, gật gù tán thưởng.
“Khá lắm, mày đúng là kho vàng trong cái lớp có truyền thống dối trên lừa dưới, bao che cho nhau của chúng ta.”
Chỉ một loáng, vụ việc Quân mất hút con mẹ hàng lươn đã được hợp pháp hóa. Nhỏ Ngân đàng hoàng cất tờ đơn xin nghỉ bệnh của Quân vào tập ghi đầu bài.
Vừa lúc, tiết toán bắt đầu. Cả lớp bèn gạt thằng Quân ra khỏi óc để bận tâm hơn đến mấy đề toán hóc búa của ông thầy dạy khó nhằn.
Nói cho đúng, tất cả chỉ trừ Vũ là cảm thấy áy náy mỗi lần nhìn vào chỗ ngồi trống hoác bên cạnh nó. Tiếng thầy giảng bài vo ve bên tai nó chẳng ra ý nghĩa quái gì cả.
Đầu óc nó còn mải quanh quẹo cạnh khu phố nơi nó để Quân rơi lại. Phố lạ nhưng Quân có phải trẻ lên ba đâu mà sợ đi lạc. Chả lẽ cậu gặp phải chuyện gì.
Lạy chúa! Trán Vũ đổ mồ hôi lạnh. Nó run run cầu khẩn trong lòng “Quân ơi, mày đừng bị gì nhé. Nếu không…chắc tao cũng khỏi sống luôn quá.”
Lo thừa! Lo thừa! Lo thừa!
Thằng Quân rút cục chẳng bị cái khỉ gì cả. Lúc Vũ mò tới nhà, cu cậu đang đàng hoàng uống nước cam, cười sặc lên vì xem phim hài. Ngó thấy Vũ, Quân ngước bộ mặt phởn thấy ghét lên, cười như đúng rồi.
“Ê, chào!”
“…”
Vũ gườm gườm nhìn thằng bạn, không thèm đáp. Mặt hắn lạnh như băng. Quân không để ý lắm, vỗ vỗ tay xuống ghế, miệng nói, mắt vẫn liếc về phía màn hình ti vi.
“Ngồi đi mày. Ha ha…”
Cậu cười rung cả người, ly nước cầm trong tay không vững, nước cam sóng sánh đổ cả ra mặt bàn.
“Ối chết!”
Quân kêu lên, vội vàng chùi đám nước dính trên mấy tập truyện mẹ nó để bừa bộn trên bàn. Vũ tắt tivi, đút luôn remote vào túi quần. Nó đang cố ghềm cơn giận lại.
“Ê, đang xem hay”
Quân phản đối.
“Im!” Vũ nạt. “Nói tao nghe, sao không lên lớp.”
“Trễ giờ, bùng luôn.” Quân đáp nhẹ như không.
“Vậy gọi sao không nghe máy?”
“Quên điện thoại ở nhà.”
“Vậy cũng phải gọi điện thông báo với lớp một tiếng chứ.”
“Tao có nhớ số của đứa nào trong lớp đâu.”
“Mày…”
“Lưu trong điện thoại rồi thì việc gì phải nhớ cho mệt óc.”
“Kể cả số của tao.”
“À, tao không muốn gọi.”
“Vì sao?”
“Vì không muốn gọi. Thế thôi.”
“Mày nói thế, tao cóc nghe được.”
“Vì phiền, được chưa. Gọi thì giải quyết vấn đề gì. Nghỉ học một hôm đã chết ai.”
“Nhưng tao lo. Biết không. Tao tưởng mày bị gì rồi.”
“Ê, quên đi. Tao là trẻ con chắc. Mà tại ai tao trễ học hả?”
“Thì…tại tao.”
Im lặng. Hai thằng nhìn nhau. Quân thở hắt ra. Lâu rồi, cậu và Vũ không nói chuyện gay gắt như vậy. Quân mân mê ly nước cam của mình, nhấp từng ngụm nhỏ.
Cậu thấy ghét Vũ. Hắn đã bỏ cậu lại giữa đường phố lạ hoắc lạ huơ để đèo một đứa con gái lạ, một kẻ mà hai hôm trước còn chẳng có ý nghĩa cụ thể gì.
Quân biết mình vô lý, cậu tự nguyện cơ mà. Nói đùa sao, không tự nguyện có được không? Ngồi đó cho đến lúc Vũ bảo “Mày xuống, nhường cho bạn gái tao?” Định tranh với Hân chắc, mà tranh cái gì. Thôi, tự nguyện xuống, tự nguyện đấy nhưng vẫn ghét, vẫn giận.
Ly nước đã cạn tới đáy, nằm trơ ra mấy hạt cam xanh xanh. Quân liếc qua Vũ, hắn đang gại gại tay lên thành ghế, vẻ mặt buồn bực.
“Bữa nay thế nào?” Quân hỏi, phá tan sự im lặng.
“Bình thường,” Vũ đáp nhẹ. “Còn mày?”
“Tạm được. Đi bơi. Xem phim. Ăn gà rán KFC rồi đi xem đá bóng.”
“Sao tự nhiên nổi hứng nhắng lên thế?!” Vũ hỏi, nheo nheo mắt.
“Nhắng cái đầu mày. Thằng Khiên rủ tao đi đấy chứ.” Quân cãi.
“Hả!” Vũ nhảy dựng lên. “Khiên! Khiên nào?!”