Khoảng trống - Chương 11
11.
“Ê dậy đi, ông tướng! Mày nướng cháy giường nhà tao rồi!”
Tiếng một gã con trai oang oác đổ vào màng nhĩ khiến Vũ cực kỳ khó chịu. Khỉ! Mắt nó đang nặng trĩu, từng đốt xương trong người đều đau rêm đau rẩm ra đây này, đừng có mà trêu gan nó.
“Cút cho tao ngủ!”
Vũ càu cạu mắng thằng con trai đó, lăn qua góc giường khác, tiếp tục ngủ vùi. Bên tai nó, tiếng màn cửa kéo xoàn xoạt rồi một luồng sáng chói gắt tràn vào phòng, tiếp theo đó là những tiếng rì rầm khó hiểu cứ ra rả bên tai nó dường như đang đôi co chuyện gì.
Mẹ kiếp! Có im cho ông ngủ không thì bảo. Vũ lẩm bẩm chửi trong bụng, nó vẫn nhắm nghiền mắt nhưng những ý nghĩ trong đầu đã kịp chuyển thành tức tối.
“Thằng này đúng là con sâu ngủ”.
Tiếng nói oang oác khi nãy lại vang lên rồi vỡ thành một tràng cười chói tai, khó chịu chết đi được. Vũ nghe thấy tiếng chân bình bịch đi xa dần rồi lặng hẳn.
Tâm trí nó dịu đi một chút, giờ thì có thể ngủ tiếp rồi. Mà khoan, cái quái gì nữa đây. Nó cảm thấy có thứ quỷ sứ gì đó đang chậm chạp tiến đến sát người nó, một thứ gì đó đang chạm vào vai nó. Chát! Vũ vung tay hất thật mạnh, gào tướng lên:
“Khốn kiếp! Muốn ngủ yên một lúc cũng không được à!”
Nó ngồi bật dậy, mở banh mắt, trợn trừng nhìn xem thằng nào vừa phá rối mình. Hốt nhiên, Vũ sững người lại, thoáng hoảng hốt. Ngồi bên giường, Quân đang ấp cả hai tay vào một bên mắt, con mắt còn lại đăm đăm nhìn Vũ vẻ tức giận.
“Tao đánh trúng mắt mày à?”
Vũ ú ớ hỏi, tim dường như đập trật mất một nhịp. Quân vẫn ôm mặt, không nói gì. Vũ sốt ruột sán lại gần, gỡ tay thằng bạn ra, hỏi bằng giọng thật sự quan tâm.
“Có đau không? Để tao xem nào!”
Vũ chụm môi thổi phù phù vài lượt vào mắt Quân, hy vọng cách đó sẽ làm dịu cơn đau. Nó làm vài lượt thì Quân quay mặt qua hướng khác, ra hiệu ngừng lại.
“Không sao mà, sượt nhẹ tí thôi”.
Vũ biết là không phải vậy. Lúc nãy bực quá, nó xuất chưởng rất mạnh tay, nếu không Quân đã chẳng đau tới mức không đủ sức mở miệng chửi cho nó một tua như vậy. “Đừng nói dối, tao vung tay mạnh thế cơ mà”.
Vũ đưa tay xoay mặt Quân trở về đối diện với nó, định xem lại mắt cho cậu lần nữa. Ánh mắt hai đứa chạm vào nhau, Quân chớp mắt, không ra vui cũng chẳng ra giận, từ từ gỡ tay nó ra:
“Làm gì thế?! Tao có phải trẻ con lên ba đâu?!”
“À, ừ…”
Vũ bối rối nói, cũng tự thấy mình kỳ cục. Nó lồm cồm bò dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm rửa mặt. Tệ thật, cơn ngái ngủ đã hết nhưng mắt nó vẫn cay xè, còn toàn than thì rã rời như không có lực.
“Tao tắm qua một cái”, Vũ nói vọng ra bên ngoài. “Mày ra ngoài dây phơi, xem quần áo của bọn mình khô chưa. Nếu chưa thì lấy tạm bộ nào đó của thằng Khiên cho tao mượn nhé”.
Vũ không thấy Quân nói lại nhưng nghe tiếng cậu đóng cửa, bèn đứng dưới vòi sen, xả nước ướt từ đầu đến chân. Nước rất ấm, có vẻ sáng nay Quân đã bật lên bình nóng lạnh để tắm trước khi nó dậy.
Vũ sờ đến bông tắm, vẫn còn ướt đẫm nước. Nó nắm chặt bông tắm trong tay, trống ngực vô cớ đập rộn lên. Chết tiệt! Dạo gần đây tâm trí nó điên khùng gì đâu.
“Tao để quần áo của mày ngoài này nhé”, tiếng Quân đột ngột vang lên ngoài cửa, nghe sát sạt như là đang đứng cạnh Vũ. Nó giật mình, chẳng biết cậu về phòng lúc nào mà không nghe tiếng bước chân. Vũ tắt vội vòi nước, nói luôn:
“Không, đưa đây tao. Tao xong rồi”.
“Tắm gì mà nhanh như ma ấy”, Quân phàn nàn, đẩy cửa he hé thò tay đưa quần áo của Vũ vào. Nó chợt toét miệng cười, để mặc cho tay Quân chật vật cầm quần áo khua nhặng trong không khí..
“Sao không vào hẳn đây?!”
Vũ nổi hứng đùa giỡn, quả tình không ngờ Quân lại ngại nhìn thấy nó tắm như một cô bé thế này.
“Không đùa đâu! Cầm lấy!”
Giọng Quân có vẻ khổ sở, khó xử. Vũ bậm môi lại để không cười thành tiếng:
“Ngại gì chứ! Vâo đây cọ giùm tao cái lưng!”
“Không! Mày quên đi!”
Quân gần như thét lên. Vũ càng trêu già:
“Toàn con trai với nhau thôi mà”
Im lặng. Vũ cười không thành tiếng, đợi xem Quân phản ứng thế nào. Bàn tay đang cầm quần áo của Quân cứng lại trong một khắc, những ngón tay xoắn chặt vào lớp vải đầy tức giận. Giọng Quân đanh sắc lại.
“Mày có cầm không, hay để tao vứt xuống!”
Quân nói là làm thật. Vũ vội vội đỡ lấy bộ đồ:
“Thôi thôi, tao cầm. Đừng nóng!”
“Đùa lố quá rồi đấy!”
Quân hậm hực nạt nó. Vũ hì hì cười, lâu lâu chọc giận thằng bạn lại thấy vui. Nó tròng nhanh bộ đồ vào người, hỏi với ra:
“Mấy giờ rồi!”
“Mười một giờ rưỡi trưa?”
“Hả!”
“Mười một giờ rưỡi… Chứ mày tưởng mấy giờ?!”
“Tao không nghĩ muộn thế. Bỏ mẹ mất buổi học đầu tuần rồi”.
“Mai đến lớp mà nghe cô chủ nhiệm chửi. Con Ngân bảo kỳ này nó không thèm bao che đâu”.
“Mặc kệ nó”, Vũ làm ra vẻ bất cần, dù thực tình cũng hơi lo lắng một chút. Học cuối cấp mà cứ bùng học bất tử kiểu này là bị chủ nhiệm tẩn tới số. Thay đồ xong, nó duyệt lại bóng mình trong tấm gương phủ mờ hơi nước rồi mới bước ra ngoài.
Quân đang đứng xoay lưng lại phía nó, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vũ cũng đến gần, tò mò nhìn theo:
“Cái gì vậy?!”
Phía dưới chỉ là một ngõ phố nhỏ không một bóng người.
“Không gì cả!”
Quân khẽ đáp, chìa di động cho Vũ:
“Bé Hân vừa gọi”.
Vũ đập tay vào trán, kêu lên:
“Bỏ mẹ, tao quên béng mất”.
Nó vội kiểm tra danh sách các cuộc gọi nhỡ, tên của Hân kéo thành một cột dài. Vũ nhăn mặt:
“Chết tao rồi! Đà này lại được phen điêu đứng đây. Sao mày không bắt máy hộ tao?”. Quân cười lành lạnh:
“Có phải người yêu tao đâu mà tao bắt”.
Vũ nhíu mày:
“Thì báo giúp một tiếng là tao ngủ quên. Việc gì mà xấu chơi thế”
Quân lách qua người Vũ, đi ra tận cửa rồi mới nói.
“Mày mất gì nào! Gọi điện tạ tội với em ấy rồi dẫn đi ăn kem, xem phim là được chứ gì”
“Mày nói nhẹ như không ấy. Không biết bọn con gái nó giận dai cỡ nào đâu”
Vũ nhăn nhó đáp, nhìn điện thoại cân nhắc một thoáng rồi đút tọt vào túi.
“Lỡ rồi cho lỡ luôn. Ăn cơm trưa xong rồi nghĩ kế!”
Vũ sải chân bước đến khoác vai Quân:
“Đi, xuống dưới kiếm cơm ăn.Tao đói gần chết rồi!”
Nó đẩy Quân qua cửa, ầm ầm lao xuống cầu thang. Quân đứng trì chân lại, giẫy người ra khỏi tay nó, cười cười:
“Đừng đẩy, đi bình thường là được rồi”.
Vũ hơi ngạc nhiên, để ý thấy Quân bước xuống từng bậc cầu thang một bộ dạng rón rén, rụt rè. Nó đập nhẹ lên vai Quân:
“Ờ, hông mày vẫn bị đau à? Có phải là vì tại đêm qua…”
“Im đi! Đừng nói nữa…”
Quân rít lên qua kẽ răng, mặt đỏ bừng bừng. Vũ chẳng hiểu gì cả. Tại sao phải đỏ mặt chứ. Say rượu bị ngã một cú thì có làm sao. Hay là Quân ngượng vì cái chuyện sau đó. Ah… máu nóng dồn lên mặt Vũ, nếu là chuyện đó thì cũng hơi ngượng thật.
Nó cố nặn ra một nụ cười theo kiểu đó – chỉ – là – chuyện – nhỏ, nói mà không nhìn vào thẳng vào Quân:
“Chuyện đêm qua, quên hết đi nhé. Coi như chưa có gì xảy ra!”
Quân vẫn cắm cúi bước xuống từng bậc cầu thang, buông nhẹ một tiếng:
“Uh”
Vũ nắm lấy khuỷu tay Quân, cười khì khì:
“Chuyện lúc say rượu, ai để ý làm gì. Phải không hả?”
Đang đi, Quân chợt đứng khựng lại, ngước mắt lên nhìn nó đăm đăm. Chuyện gì vậy? Vũ ngơ ngác tự hỏi. Thái độ của Quân khó hiểu làm sao đó.
Vũ muốn làm cho rõ nhưng nó chưa kịp mở miệng thì đã nghe tiếng Khiên quàng quạc dưới chân cầu thang:
“Chào bình minh vào lúc giữa trưa”.
Vũ nhìn xuống. Khiên đang khoác tạp dề, trên tay cầm một miếng bí đỏ rất ra dáng ông nội trợ. Vũ chặc chặc lưỡi:
“Cảnh tượng đáng nhìn đấy”.
Khiên hiểu ý, cũng nhìn nhìn vào chiếc tạp dề đang đeo trên người, cười hồn nhiên:
“Bình thường thôi. Giai đời mới nó phải thế chứ”.
Vũ huýt sáo lảnh lót ra ý chế giễu. Khiên hất cằm:
“Quân, chú đi sắp mâm bát. Còn thằng Vũ, xuống giúp anh mày xắt bí. Đừng có đứng làm cảnh trên ấy nữa”.
“Mày nghe cái giọng ông chủ chỉ tay năm ngón của nó kìa”.
Vũ bĩu môi nói với Quân. Quân lắc lắc đầu, cười khẽ một tiếng:
“Xuống thôi!”
Dứt lời, cậu tự mình đi xuống trước. Vũ không còn việc gì, tự động nối gót theo sau. Nó nhanh chóng bị cuốn vào vòng xoáy nhặt, rửa, thái, chặt, xào, đun, luộc mà thằng Khiên làm đầu trò.
Quân cũng trở lại bình thường như mọi khi, thỉnh thoảng phá lên cười vì mấy trò đùa tếu trong bếp. Mọi thứ đều có vẻ rất ổn, chỉ có điều, khi nhìn Quân cười, Vũ lại có cảm giác nó đã bõ lỡ điều gì đó rất quan trọng.