Khác - Chương 5
Chap 5.
” You raise me up, so I can… ”
Chiếc điện thoại chưa kịp vang lên hết câu, nó đã vơ lấy và úp lên nghe.
– Vâng, Nguyễn…
– Nguyễn Nguyễn cái gì ? – tiếng Hoàng vang lên – Nghe giọng là biết chưa ngủ dậy rồi ! Thế có định đi làm không hay cứ ngủ đến trưa đây ?
Nó giật mình. Thôi chết ! Vì kỳ này chỉ có giờ giảng vào buổi chiều nên nó có thói quen ngủ nướng vào buổi sáng; và do tối qua bị say nên cũng quên luôn việc đặt đồng hồ báo thức.
– Đợi… đợi tôi một tí… Cậu đang ở đâu đấy ?… Đã muộn lắm chưa ?… Mấy… mấy giờ rồi ?… – Nó vội vội vàng vàng lao ra khỏi giường.
– Trước cửa phòng 603 nhà E khu chung cư Trần Duy Hưng. Chưa. Sáu giờ.
– Cái gì ?
– Chưa nghe rõ à ? Cậu hỏi tôi đang ở đâu và tôi đã…
– Tôi không nói chuyện đó ! Sao cậu…
– À ! Sao tôi biết phòng cậu à ? Tôi đã…
– Không ! Sao cậu dám gọi tôi dậy lúc mới sáu giờ ?
– …
– Cậu đến đây làm gì ? – Nó hỏi trong khi đang loay hoay mở cửa.
– Chả nhẽ cậu không thể mời người đồng nghiệp trong mấy tháng tới này vào phòng cũng như mời một bữa sáng hay sao ? – Cánh cửa gỗ đã mở, chỉ còn khung cửa xếp, nhưng Hoàng vẫn chưa bỏ máy.
– Cậu hay tôi mới là người vừa ngủ dậy mà vẫn đang mơ thế nhỉ ? Sao tôi lại phải lo bữa sáng cho cậu ?
– Bởi vì tôi sẽ đưa cậu đi làm – khi bước vào phòng, Hoàng mới dập máy xuống.
– Sao tôi lại cần cậu đưa đi ? – Nó nhìn vào cái vẻ mặt chắc nịch của Hoàng.
– Vậy không lẽ cậu định đạp xe đạp từ đây lên trên đấy ?
Nó ngẩn người ra. Đúng là nó chỉ đi xe đạp, suốt bốn năm học đại học và cho đến tận giờ khi đã đi làm. Đơn giản vì nhà nó khá gần trường, vì nó thấy chiếc xe địa hình rất hợp với dáng nó ( ặc ặc ), và nó không mua xe máy cái chính vì nó muốn dành tiền vào một việc khác…
– Ờ, thôi vậy… – nó đành xuống nước – có người tự nguyện làm xế đưa đón trong cái thời buổi xăng dầu này cũng tốt chứ sao ?
– Thế đi chuẩn bị gì ăn sáng cho tôi đi !
– Thế xế muốn ăn gì nào ?
– Hmm, mỳ tôm thì sao ?
– Tôi có bao giờ ăn mỳ tôm đâu ? – nhăn mặt.
– Thế xôi hay bánh bao thì sao ?
– Cậu chạy xuống tầng một mua nhé ! – cười ranh mãnh.
– Thế có cơm nguội không vậy ?
– Không ! Tối qua tôi ăn ngoài !
– Hix… thế hàng sáng cậu thường ăn gì thì giờ cho tôi một suất ấy là được…
– Pasta nhé ! – Đề nghị được đưa ra sau cái nhíu mày suy nghĩ.
Một cái nhún vai thay cho lời đồng ý, Hoàng đi theo nó vào bếp; dĩ nhiên vào chỉ để nhìn nó nấu thôi, vì Hoàng đã bao giờ phải đụng tay tới chuyện bếp núc đâu…
.
Hoàng nhìn nó với đôi mắt săm soi mất một lát, rồi buông một câu kết luận:
– Cậu trông chả có dáng gì của ông giảng viên đại học cả ! Trẻ con quá !
Nó nhìn lại mình trong tấm gương lớn trang trí trong phòng khách, và mỉm cười. Ừ, chính nó muốn tạo cho mình cái dáng trẻ con ấy mà ! Nó biết người nó nhỏ nhắn, da dẻ cũng được cái trắng trẻo, thế nên nếu cho nó đứng cạnh một học sinh lớp 11, 12 thì chắc chẳng ai nghĩ rằng nó đã 22 tuổi và là giảng viên đứng lớp của một trường đại học lớn đâu, mà sẽ nghĩ rằng nó và thằng nhóc đứng cạnh là hai người bạn cùng lớp thôi. Và cũng vì thế nên nó quyết định tạo luôn cho mình một cái dáng vẻ hoàn chỉnh của một… đứa trẻ con: tóc bới rối trông rất nghịch ngợm, đi xe đạp, mặc quần vải đen, sơmi trắng, giày thể thao trắng, và một cái balô to sụ ở sau lưng nữa… Đã không ít lần nó vào lớp, cầm mic nhắc giữ trật tự mà đám sinh viên ngồi dưới vẫn nhao nhao nói chuyện vì cứ tưởng nó chắc là người ở bên Đoàn sang thông báo chuyện đóng góp, ủng hộ gì đó. Nhưng những lần như thế nó rất vui, vì chúng làm nó biết trong mắt mọi người nó còn trẻ, rất rất trẻ, trẻ như… trẻ con ấy. Nó không muốn bị coi là già. Và chính nó cũng tự biết rằng, sự thật là nó đang cố trốn chạy hiện tại, để được sống mãi với cái tuổi 17, 18 – quãng thời gian đẹp nhất mà nó còn được ở bên Khánh…
Nghĩ đến Khánh tự nhiên lòng nó trùng xuống. Không, không được, không được nghĩ tiếp nữa. Phải đi thôi, phải đi ngay trước khi đôi mắt săm soi của người đang ngồi trước mặt nó đây nhận ra nét buồn bối rối của nó. Phải đi ngay thôi ! Nó thở ra một hơi dài cố lấy lại bình tĩnh:
– Đi được chưa ? Cũng muộn rồi đấy !