Khác - Chương 3
Chap 3.
– Tuấn này !
– Dạ !
– Em đã bao giờ nghe nói đến Ban 17 của Quốc hội chưa ?
Hơi lạ lạ một chút, nhưng cuối cùng thì nó cũng nhớ ra:
– Là Ủy ban soạn thảo và sửa đổi Hiến pháp phải không thầy ?
– Đúng rồi đấy ! – Rồi thầy Hải im lặng, nhìn nó bằng đôi mắt nghiêm nghị làm nó thấy bối rối. Nó không còn là sinh viên để phải trả lời những câu hỏi thi vấn đáp nữa, nhưng đứng trước những người đồng nghiệp mà mới chỉ mấy tháng trước nó còn phải gọi là thầy cô, nó vẫn cảm thấy có đôi chút hồi hộp. Không thể hiểu nổi tại sao đang ngồi trong văn phòng bỗng dưng thầy Hải trưởng khoa lại kêu nó ra nói chuyện riêng, và giờ sau một hai câu hỏi vẩn vơ lại chẳng nói gì hết nữa, nó đành lên tiếng thắc mắc:
– Có chuyện gì không thầy ?
– Luận văn tốt nghiệp của em viết rất khá, thế nên tôi đã làm một việc sai nguyên tắc một chút, là phôtô nó ra một bản và gửi cho giáo sư Duy Minh chủ nhiệm Ban 17…
Nó nhìn thầy bằng đôi mắt hồi hộp. Sao thầy Hải cứ thích dừng lại ở những đoạn cao trào để buộc nó phải lên tiếng hỏi thế này nhỉ ?
– Rồi sao nữa ạ ?
– Giáo sư đề nghị em làm thành viên của Ban !
– Gì ạ ?… Thầy… có thể nhắc lại… được… không ạ ? – Nó không tin nổi vào tai mình: nó, 22 tuổi, mới ra trường, và sẽ-được-tham-gia-viết-bản-Hiến-pháp-mới ?
– Em… Là… Thành… Viên… Của… Ban… 17. Nghe rõ rồi chứ ? – Thầy Hải mỉm cười trước cái vẻ mặt vẫn chưa thể hết ngạc nhiên của nó.
– Thật… thật không ạ ?
– Tôi nói dối em làm gì ? Giáo sư Duy Minh vẫn nổi tiếng là con người hay có những suy nghĩ khác thường mà.
– Vậy giờ… em làm sao ạ ?
– Vậy giờ… – thầy cười – Ban giám hiệu đã đồng ý với đề nghị của tôi cho phép em tạm nghỉ giảng dạy để tập trung vào việc nghiên cứu, cả việc học cao học của em nữa cũng đã được bảo lưu. Giờ em có thể về để thu xếp, từ sáng mai bắt đầu lên Văn phòng quốc hội làm việc.
– Hôm nay em được nghỉ ạ ? Cảm ơn thầy, em về ạ ! Em chào thầ…yyyy… – nó chạy biến vào những hành lang. Thầy Hải nhìn theo nó, chỉ biết lắc đầu, mỉm cười, và thầm nghĩ: ” Đúng là… trẻ con ! ”
.
Nó vừa hý hửng dắt xe ra khỏi nhà xe giáo viên thì thấy chị Thủy đang đi xe vào. Chị Thủy học hơn nó hai khóa, hiện cũng đang là giáo viên trong trường, nhưng ở khoa Dân sự, chứ không phải ở khoa Hành chính – Nhà nước như nó. Hai chị em quen nhau qua những phong trào hoạt động của Đoàn.
– Chị Thủy !
– Tuấn à ? Sao chưa hết tiết đầu đã về thế này ? – chị nhìn nó, rồi mỉm cười – để chị đoán tại sao nhé ! Cho chị đoán mấy lần đây ?
Nó cũng cười. Cái bà chị này, bụng mang dạ chửa to đến thế kia rồi mà vẫn chưa hết được cái tính cách của bà bí thư đoàn trường.
– Một lần đoán thôi, thử xem số chị hôm nay đỏ đến đâu ?
– Eo ôi, em chị keo kiệt nhỉ ? Cho có mỗi một lần thôi ! Nhưng cũng được ! Có phải nó có liên quan đến thầy Duy Minh ở Ban 17 không ?
– Sao… sao chị biết ? – Nó không ngờ thông tin lại có thể lan truyền nhanh đến thế.
– Sao lại không biết chứ ? Lịch sử lập hiến đã mấy lần có được người vừa trẻ vừa tài lại được cái đẹp trai như Tuấn tham gia chứ ?
– Chị này… cứ nói xỏ em thôi…
– Xỏ xiên gì chứ ? Chị mà chưa chồng con thế này thì Tuấn có mà biết tay với chị ! Mà cô bạn em bao giờ thì về nước nhỉ ?
– Dạ… bạn ấy… vẫn chưa học xong chị ạ ! – nó nói hơi ngập ngừng. Trong bốn năm học đại học, để che giấu mối quan hệ của mình với Khánh, và để thoát khỏi những cái nhìn đắm đuối liên tục được ném về phía mình, nó đã phải “tạo nên” một-cô-bạn-gái-đang-du-học-ở-nước-ngoài – Mà thôi, cũng sắp vào tiết mới rồi đấy, chị vào đi, em về đây ! – nó cố trốn tránh đề tài đang được nhắc tới.
– Ừ… Mà Tuấn này – chị gọi khi nó đã chạy xe qua được một đoạn – đừng tưởng mỗi mình là nhất nhé ! Nghe nói là còn một người nữa, cùng khóa với em, cũng được thầy Duy Minh chọn vào Ban đấy! – chị cười cố ý trêu nó, rồi nổ xe chạy vào trong.
Nó đứng lại trước cửa nhà xe. Những gì chị Thủy vừa nói cũng làm nó ngạc nhiên không kém lúc nghe thầy Hải thông báo nó được chọn vào Ban 17. Năm vừa rồi là lần đầu tiên sau mười ba năm trường Luật mới có sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, một là nó với đề tài về cải cách hệ thống chính trị, và một người nữa với đề tài về chuẩn hóa pháp luật quốc gia với pháp luật quốc tế… Nó giật mình. Chả nhẽ người mà chị Thủy vừa nhắc đến chính là Hoàng sao ?