Khác - Chương 2
Chap 2.
” You raise me up, so I can stand on mountains
You raise me up, to walk on stormy seas
I am strong, when I am on your shoulders
You raise me up… To more than I can be ”
[You raise me up – Secret Garden]
Những giai điệu vang lên từ chiếc điện thoại làm nó giật mình tỉnh dậy. Hóa ra nó đã ngủ quên ngay trên bàn, bên cạnh những món canh, món xào đã nguội ngắt. Đôi mắt vẫn ngái ngủ, nó úp điện thoại lên tai, và trả lời trong trạng thái vô thức:
– Vâng, Nguyễn Anh Tuấn xin nghe !
Một tiếng cười đáp lại làm nó tỉnh ngủ ngay lập tức:
– Khánh à ? Cậu đang ở đâu đấy ?
– Ở ngay ngoài cửa này, mở cửa cho tôi vào đi ! Sao đèn đóm tối om thế, làm tôi… – Khánh dập máy khi nghe thấy tiếng mở khóa lách cách, mà nói tiếp qua khe cửa – … cứ tưởng cậu đi đâu rồi chứ ?
Hé mở cánh cửa gỗ, vừa thò đầu ra ngoài thì… môi nó đã biến mất trong đôi môi tham lam của Khánh; tay Khánh đẩy nó vào trong phòng, xô cánh cửa đóng lại, rồi ôm lấy nó, chặt cứng…
.
Khánh nằm vật ra giường. Thở. Đôi mắt mệt mỏi. Và mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt. Nó đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên ria mép Khánh, rồi dùng đầu ngón tay vẽ nhẹ lên viền đôi môi đầy đặn của Khánh, và cứ mãi nhìn vào đôi mắt đen huyền trước mặt.
– Cậu sẽ ở lại chứ ? Chiều mai mới phải về trường mà…
Khánh gạt nhẹ tay nó xuống gối, rồi nhỏm người ngồi dậy:
– Không được rồi… mai ở quê… có đám cưới của bà chị họ…
Nó muốn gào lên: ” Sao lần nào cũng là đám cưới của bà chị họ ? Chả nhẽ tôi không thể bằng được những bà chị họ của cậu sao ? “; nhưng nó vẫn lặng yên mà nhìn mãi vào mắt Khánh. Khánh đứng dậy khỏi giường, với tay lấy gói thuốc trong túi áo quân phục, rồi bắt đầu châm lửa… Nó không nói gì cả, chỉ lặng lẽ kéo tấm chăn lên chùm kín đầu. Đôi mắt nó đầy ắp nước. Ôi ! Khánh luôn biết quan tâm và tế nhị vô cùng của ngày xưa đâu rồi ? Khánh luôn chăm sóc và bảo vệ nó của ngày xưa đâu rồi ? Khánh luôn biết nhận ra những biểu hiện nhỏ nhặt nhất mà người khác không thể nhận ra ở nó đâu rồi ? Chả nhẽ Khánh đã quên… đã quên mất một điều mà người bạn nào của nó cũng biết: nó bị viêm xoang mãn tính và bị dị ứng với khói thuốc lá hay sao ? Một mình sau tấm chăn, không còn gì đủ sức để ngăn dòng nước đang trào ra từ khóe mắt của nó nữa. Đắng. Vị đắng cứ dâng lên trong cổ họng…
.
Trở ra từ phòng tắm với bộ quân phục màu xanh sẫm đã được mặc cẩn thận trên mình, Khánh cất tiếng nhè nhẹ:
– Tuấn, cậu ngủ rồi đấy à ?
– Chưa…
– Cậu sao thế ?
Cái giọng nói đầy nước mắt đã tố cáo với Khánh rằng nó đang khóc. Khánh kéo tấm chăn ra khỏi đầu nó.
– Cậu sao thế ? Sao lại khóc như trẻ con thế này ? – Khánh đưa bàn tay mảnh dẻ nhưng đã chai sần vì những giờ luyện võ lên gạt dòng nước mắt đang lăn trên má nó.
– Hãy ở lại… một đêm thôi… một mình ở đây… lạnh lẽo lắm…
Yên lặng.
– Tôi… xin lỗi… Tôi phải về thôi… Tuần này tôi đã hứa với mẹ sẽ về nhà… Sắp hết giờ xe buýt rồi…
Nó lặng đi trước câu nói quá tàn nhẫn của Khánh. Khánh sợ cha mẹ đến thế sao ? Khánh có còn nhớ hơn 4 năm trước, khi nó báo với cha mẹ sẽ thi trường Luật, nó đã bị cha nó mắng ra sao không ? Ông muốn nó nếu không thi vào Y thì cũng phải là Bách Khoa, là Xây dựng, chứ không phải là trường Luật để tốt nghiệp ra trường chả biết kiếm việc đâu mà làm. Lần đầu tiên trong mười tám năm sống trên đời, nó bị cha mắng. Đau đớn lắm chứ ! Nhưng vì Khánh, nó đã vượt qua được. Vậy mà sao Khánh lại… ?
Nó ngồi yên trên giường. Đôi mắt đã khô. Lúc Khánh chuẩn bị bước ra khỏi cửa ra về, nó mới gọi nho nhỏ:
– Khánh…
– Sao ?
– Cậu… yêu tôi chứ ?
Khuôn mặt Khánh cứng lại trong giây phút, rồi nở một nụ cười:
– Tình cảm của tôi dành cho cậu từ xưa đến nay cậu luôn là người hiểu rõ nhất, phải không ?… Thôi ngủ sớm đi, cuối tuần mà !