Khác - Chương 11
Chap 11.
– Hôm nay sinh nhật Thùy Chi lớp mình đấy !
– Ừ – hờ hững.
– Tối qua nó gọi điện cho tôi mời cả hai đứa mình tối nay đi hát. Cậu có đi được không ?
– Chả biết nữa. Hôm nay trong người đang thấy khó ở.
– Chỉ là khó ở thôi mà chứ có phải đau ốm gì đâu! Cậu cũng cần vui chơi gì đó đi chứ, cứ ru rú trong nhà mãi sao được ?
Cười gượng gạo.
– Vậy xem như là đã đồng ý tối nay đi cùng tôi rồi đấy nhé ! Giờ thì xem nồi mỳ của cậu đi, sôi rồi kìa !
Nó quay lại phía bếp, dùng đũa đảo đảo những sợi mỳ vàng óng trước khi vớt chúng ra đĩa, và rưới nước sốt lên – hôm nay là nước sốt cà chua, khoai tây nghiền và nấm hương trộn đều với húng bạc hà – một trong những món sốt chay khoái khẩu do nó sáng chế cho món pasta…
.
– Lớp trưởng ! Hát đi chứ ! Sao hôm nay im thế ?
– Nó mệt ! Vừa cãi nhau với sếp xong ! – Hoàng trả lời hộ nó. Lời thanh minh tỏ ra hoàn toàn hiệu quả vì ai cũng biết nó bình thường thì hiền lành thật, nhưng khi đã đụng tới chuyện học thuật thì… Hoàng giằng lấy mic – Thằng Tuấn không hát thì tao hát hộ cho !
Cả đám nhăn mặt, vì ai cũng biết Hoàng hát dở tệ !
Dù bên tai bị tra tấn bởi những âm thanh ngang phè phè, nó vẫn thầm cảm ơn Hoàng vì đã giúp nó được ở yên lặng một mình trong góc phòng không bị ai phiền nhiễu. Một chai Ken đã mở nắp được đặt ở trên bàn. Nó với tay lấy và bắt đầu uống…
Chiếc điện thoại bên hông nó rung lên.
” Lần đầu tiên thấy cậu đi cùng lớp mà uống đấy ! Không biết vì chuyện gì nhưng cho tôi uống cùng với được không ? ”
Tin nhắn của Hoàng. Nó ngước lên nhìn. Hoàng đang ngồi ở phía cuối dãy ghế đối diện với nó, tay cũng đang cầm một chai bia đã mở nắp và hơi giơ lên ngỏ ý như đang mời nó. Nó cười. Chính nó cũng không hiểu vì sao nó cười – một nụ cười không chứa đựng niềm vui hay hạnh phúc. Đó là nụ cười của một người đang khóc…
Nó lại bắt đầu uống, uống như cuồng như điên, hết chai này đến chai khác. Và nó say. Cũng dễ hiểu thôi vì từ xưa đến nay đã bao giờ nó uống quá được một chai đâu. Rồi nó gục đầu vào thành ghế và thiếp đi, mặc cho những tiếng hát, tiếng nhạc thật ồn ào và ầm ỹ ở bên cạnh…
.
Nó mở mắt. Đầu đau như búa bổ và cổ họng thì bỏng cháy như có hàng ngàn con kiến lửa giận dữ đang cắn xé ở trong đó. Lần đầu tiên nó biết thế nào là say thực sự. Nó ngồi dậy. Chiếc đồng hồ phòng ngủ báo cho nó biết bây giờ là ba giờ sáng. Căn phòng tối om nhưng với một người thuộc cung Bảo Bình như nó thì bóng tối không phải là một vấn đề nghiêm trọng. Nó đứng dậy và đi ra bếp để kiếm nước uống.
Những ngụm nước lạnh làm nó thấy tỉnh táo, đôi mắt đỡ nhức buốt và cổ họng dễ chịu hơn.
Lúc qua phòng khách để trở lại giường, với những ánh sáng yếu ớt của bầu trời đêm rọi vào qua khung cửa sổ bằng kính, nó giật mình khi nhận ra rằng trên ghế sofa có một người đang thiu thiu ngủ.
Nó tiến lại gần. Đó là Hoàng.
Những ánh sáng xanh yếu ớt từ khung cửa sổ bằng kính đang nhảy nhót trên mái tóc cắt ngắn, trên mí mắt đang khép ngủ, trên đôi môi đầy đặn. Khuôn mặt đầy chất nam tính của Hoàng sáng rực lên trong tâm trí nó. Không hiểu một ma lực nào xui khiến nó muốn cúi xuống và đặt lên đôi môi kia một nụ hôn…