I'll always love you - Chương 81
81.
– Phong Nghi! Mơ cái gì mà tao gọi hoài không nghe?
Anh Hải cốc đầu hắn đau điếng. Hắn nhăn nhó nhìn anh.
– Điện thoại kìa, nhỏ Hạ gọi.
Vừa cầm lấy ống nghe hắn đã nghe Hạ reo lên:
– Khao tao đi!
– Vụ gì đây?
– Mày đậu Bách khoa với số điểm đứng thứ ba cả trường, phải khao tao chứ! – Hắn nghe Hạ cười giòn tan – Chừng nào đậu Y rồi tao khao lại mày.
– Y chưa có điểm mà, mày tự tin quá ha! – Hắn châm chọc – Coi chừng trèo cao té đau đấy cô nương!
– Mày đừng có trù ẻo tao! – Hạ gắt nhẹ – À mà Vĩ Lạc cũng đậu Bách khoa ấy nhỉ?
Hạ nhắc đến Vĩ Lạc làm hắn giật mình. Hôm thấy cái tên Trần Đằng Vĩ Lạc trên báo, không hiểu sao hắn vui lắm.
– Vậy sao mày không bắt nó khao mày?
– Mày giỡn? – Hạ có vẻ ngạc nhiên – Tao ở nhà ông bà nội cả tuần trước, mới về hôm qua nghe nói nó đi Anh rồi, khao sao được mà khao!
XOẢNG!!!
Cái ly hắn đang cầm trên tay rơi tự do xuống sàn, bể tan tành. Tiếng Hạ hốt hoảng:
– Cái gì bể vậy?
Đúng lúc đó anh Hải từ trên lầu chạy vội xuống lo lắng hỏi:
– Mày có sao không?
Hắn mỉm cười cho anh yên lòng:
– Em sơ ý trượt tay, không sao ạ! Để lát em dọn cho.
Quay lại với Hạ, hắn hỏi bằng giọng bình thản:
– Nó đi khi nào?
– Ai biết. Tao tưởng nó có nói với mày chứ?
– Học Anh văn dở ẹc mà còn… Mà thôi, đi đâu là quyền của nó. Kệ, tao không quan tâm! – Hạ nghe Phong Nghi khẽ thở dài.
– Mày buồn phải không? – Giọng Hạ nhẹ như gió. Phong Nghi cười:
– Buồn cái gì. Thôi nghen, tao đang bận.
Cúp máy, hắn đi lấy chổi và đồ hốt rác dọn dẹp đống miểng ly. Một mảnh vỡ cứa vào tay làm hắn chảy máu. Như một phản xạ, hắn đưa tay lên miệng. Sao hắn không thấy đau chút nào. Hôm cắm trại, hắn cũng bị đứt tay khi gọt trái cây, đang loay hoay kiếm không ra băng cá nhân thì Vĩ Lạc đã cầm tay hắn đưa lên miệng mút, làm cả người hắn nóng bừng không rõ lý do. Cái đồ bạn xấu bụng, muốn đi là đi thế à, không thèm nói với ai tiếng nào. Hắn nhớ lại câu hỏi hôm trước “Mày có từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp tao nữa không?”, và hắn đã nói là sẽ không nhớ cậu ta. Đúng, hắn sẽ không thèm nghĩ tới “củ đậu phộng” đáng ghét đó, dù chỉ một giây. Bực mình quá, biết vậy mà sao tim hắn lại đau thế này cơ chứ?
Điện thoại lại reo, hắn nhấc máy, giọng nhỏ Hạ ngập ngừng:
– Xin lỗi, nhưng tao có chuyện cần nói với mày!
– Gì nữa đây bà chằn? – Hắn nhăn mặt – Muốn khao thì cũng phải từ từ chứ!
– Ý mày nói tao ham ăn đấy hả? – Hạ có vẻ không hài lòng – Tao chỉ muốn nói… cái hôm Vĩ Lạc đang nói chuyện với mày thì có điện thoại gọi nó, mày nhớ không?
– Nhớ, tao biết rồi, bạn gái nó chứ gì!
– Không phải – Hạ thấy khó khăn khi phải giải thích cho Phong Nghi – Cú điện thoại đó, thật ra là tao gọi, nhưng cũng tại nó nhờ, nó muốn mày tin chuyện nó có bạn gái.
– Thằng khùng – Phong Nghi vẫn hết sức thản nhiên – Cái tiếng đào hoa của nó tao biết từ lâu, cần gì phải bịa chuyện có bạn gái để gạt tao chớ. Mà mày nói với tao chi vậy, có gì liên quan đến tao à?
– Thì tại… nó nói nó yêu mày mà?
– Có điên mới đi tin lời nó! Đó chỉ là một trò đùa thôi, mày ngốc quá!
Giọng Phong Nghi không còn chút âm sắc. Hạ cũng chẳng biết phải nói sao, đành cúp máy. Trò đùa ư? Từ cái hôm Vĩ Lạc nói với nhỏ nó yêu Phong Nghi, nhỏ luôn rất muốn đó chỉ là trò đùa, nhưng ánh mắt và mọi thứ ở Vĩ Lạc đều buộc nhỏ phải tin đó là sự thật. Đến bây giờ thì lại chính Vĩ Lạc đi xô đổ tất cả. Nhỏ băn khoăn. Nhỏ đã ngốc khi tin Vĩ Lạc thật lòng yêu Phong Nghi sao?