I'll always love you - Chương 80
80.
Vĩ Lạc đưa Phong Nghi đến con đường mát rượi rợp bóng bạch đàn. Ngồi xuống ghế đá, nó mở lời:
– Chuyện hôm qua tao xin lỗi mày. Tao đã làm mày khóc.
– …
– Thật ra là… tao cãi nhau với bạn gái. Lúc cô ấy vừa đi khỏi thì mày đến, vì mày cứ gán ghép tao với anh Hải, và vì có mấy lần tao đi chung với mày khiến cô ấy hiểu lầm nên tao đã trút giận lên mày. Tao thành thật xin lỗi.
– Vậy ra… tôi là thứ cho cậu trút giận? – Phong Nghi nói giọng bình tĩnh đến đáng sợ. Chính hắn cũng ngạc nhiên thấy mình không nổi giận – Còn chuyện cậu nói yêu tôi là sao?
– Tại… tao… Lúc đó tao nóng quá nên nói mà không suy nghĩ. Xin lỗi mày! – Vĩ Lạc cười trừ – Mày không tin đó là thật đấy chứ?
– Ai lại tin vào lời nói đùa bao giờ? – Hắn cười bình thản. Lý trí hắn đang phải đấu tranh dữ dội để đè nén một cái gì đó rất đau cứ quặn lên trong tim.
– Vậy tao yên tâm rồi. Tao sợ mày hiểu lầm thì chết. Còn nữa, chuyện tao với anh Hải, tao nghĩ mày đã nhìn thấy, phải không?
– …
– Thật ra… hôm đó ảnh say nên đã tưởng tao là một người khác. Còn lý do mà tao không chống cự là vì… vì ảnh rất giống anh Khanh.
– Ừm… – Hắn tỏ ra thờ ơ.
– Những gì cần nói tao đã nói hết rồi, mày sẽ bỏ qua cho tao chứ?
Phong Nghi chưa kịp trả lời thì điện thoại của Vĩ Lạc reo.
– Alo, anh đây – Sao cậu ta vui thế nhỉ, chắc là bạn gái gọi. Tim hắn nhói lên khó chịu. Hắn phớt lờ.
– /…./
– Xin lỗi, anh đến đón em liền.
– /…/
– Anh biết rồi mà.
Vĩ Lạc cúp máy. Hắn nhìn Vĩ Lạc, cố gắng lắm nhưng vẫn không cười nổi:
– Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Sau này tôi không muốn nghe lời xin lỗi của cậu nữa.
– Mày bỏ qua cho tao rồi hả? – Vĩ Lạc vui mừng.
– Giữ trong lòng chỉ thêm khó chịu thì giữ làm gì? – Hắn đứng lên – Tôi về. Cậu cũng đi đón bạn gái đi, đừng để cô ấy chờ.
– Mày không cần tao đưa về à? Trời sắp mưa rồi.
– Khỏi. Tôi tự lo được. – Phong Nghi quay lưng bước đi. Vĩ Lạc gọi với theo:
– Mày có từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp tao nữa không?
Hắn đứng lại:
– Có. Tôi sẽ không nhớ cậu đâu.
~~~~~~~~~~~~
– Hạ, cám ơn mày nha! Nhờ cú điện thoại của mày hết đó! – Hạ nghe Vĩ Lạc cười hì hì trong điện thoại thì rất ngạc nhiên.
– Mày bảo mày gặp nó để chia tay mà, sao vui dữ vậy?
– Xong nợ thì vui chứ sao? – Nó cố tạo cho mình cái giọng điệu thờ ơ độc ác – Tao còn sợ bị nó mắng, ai dè bình an vô sự. Nói thiệt, nó đã phá kỷ lục của tất cả những cô gái tao quen trước đây.
– Ý mày là sao? Mày dám đùa giỡn với nó hả?
– Không phải – Thấy Hạ sắp nổi giận Vĩ Lạc vội giải thích – Dù sao tao cũng làm đúng ý muốn của mày rồi còn gì. Mà đúng là phải khao mày một chầu, nếu mày không chịu giúp thì tao khó mà minh họa cái việc “có bạn gái” được. Mày ở nhà chờ đi, tao qua chở mày đi ăn.
Bỏ điện thoại xuống, nó lên phòng thay quần áo rồi lấy xe qua nhà nhỏ Hạ, không quên báo trước với bà giúp việc trưa nay sẽ không về ăn cơm. Thiệt tình lúc này nó không thể nuốt nổi bất cứ thứ gì. Nó đang đau khổ sao? Đâu có. Vậy chứ cái gì mặn mặn đang chảy xuống miệng nó vậy?
………………………………………..
– Mưa rồi.
Hắn xòe tay hứng từng giọt mưa mát rượi. Mưa bất chợt. Mưa lạnh lùng. Cứ như ai đó cầm cả thau nước mà đổ xuống. Hồi nhỏ hắn thích tắm mưa lắm, bệnh hoài mà vẫn không chừa. Nhưng bây giờ không thích nữa, vì mưa không còn mát như mưa của ngày xưa. Lạnh quá. Tim hắn nhói buốt. Hình như hắn đang buồn. Hắn cũng không rõ nữa. Có cái gì ngọ nguậy trong lòng rất khó chịu. Giá như cơn mưa này sẽ mang tất cả những thứ đó đi thật xa nhỉ?
………………………………………….. …
Hai tuần sau đó, hắn nhận được tin mình đậu đại học.