I'll always love you - Chương 78
78.
Sáng hôm sau, Hải thức dậy, đầu nhức khủng khiếp. Nhìn quanh một hồi anh mới nhận ra mình đang ở nhà. Anh không thể nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra tối qua. Hình như anh đã uống rất nhiều, rồi Huy đưa anh ra xe. Rồi… anh gặp Vĩ Lạc trước cổng nhà… Cậu ta đưa anh lên phòng, và anh nhớ là anh cùng với Tân… nhưng mà… làm sao là Tân được nhỉ?
Hải ngồi bật dậy như một cái lò xo.
Không lẽ… anh đã nhìn lầm Vĩ Lạc… tưởng Vĩ Lạc là Tân? Thôi chết, vậy là tối qua… người anh hôn là Vĩ Lạc?
Mặt Hải đỏ bừng lên. Anh ôm đầu, tự trách mình. Vĩ Lạc là bạn của Phong Nghi, sao anh lại có thể làm vậy được?
Nhưng không phải anh cố ý. Lúc đó trong đầu anh chỉ có hình ảnh của Tân. Sau khi nghe những lời Huy và Thủy nói, anh không còn có thể hiểu được tình cảm của chính mình. Tại sao vậy, tại sao Tân lại lừa dối anh? Sao lại bịa chuyện đính hôn với Thủy để rời xa anh, sao không tin vào tình yêu mà hai người đã cùng dựng xây trong mấy năm trời? Nếu lúc đó Hải biết, anh nhất định sẽ giữ Tân lại, không cho Tân đi. Anh không muốn lúc nào Tân cũng mang cái trách nhiệm bảo vệ anh và làm cho anh hạnh phúc. Hạnh phúc đâu thể nào chỉ do một người đem lại chứ?
Xuống nhà, anh thấy bữa sáng đã để sẵn. Giở lồng bàn ra, có bánh mì, trứng ốp la và một ly cà phê sữa. Lúc đầu anh ngạc nhiên không thể tin vào mắt mình, sau anh nhớ lại từ hôm ở nhà Vĩ Lạc về, Phong Nghi đã có thể làm những món ăn đơn giản, không phải mùi vị kinh khủng như trước mà rất ngon. Mấy lần anh hỏi nó đều tức giận nói: “Cái củ đậu phộng đáng ghét đó bắt em phải làm, nó nói lo anh vất vả”. Nghe vậy anh chỉ cười, không phải vui vì Vĩ Lạc lo cho mình, mà vui vì cuối cùng thằng em bướng bỉnh của anh cũng chịu thay đổi đôi chút.
Ăn sáng xong anh mới sực nhớ là không thấy Phong Nghi đâu cả. Định lấy nước uống anh thấy một tờ giấy dán trên cửa tủ lạnh: “Em đi ra ngoài, trưa sẽ về. Em nghĩ chắc anh còn mệt nên không đánh thức, xin lỗi vì anh phải nghỉ làm ngày hôm nay rồi”.
Nhìn lại đồng hồ, đúng là đã trễ giờ đi làm. Thôi, coi như nghỉ xả hơi một bữa vậy. Gọi điện xin nghỉ xong, anh suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định: anh phải gặp Tân. Anh muốn một lần đối diện với tình cảm của mình, muốn nỗ lực để giữ lấy người mình yêu.
Điện thoại có tin nhắn. Anh mở lên xem. Huy.
“Thức rồi phải không? Chắc mày đã có quyết định của mình rồi. Nếu đúng vậy thì chúc mày thành công. Hôm nay chỉ có anh Tân với tao ở nhà, tao sẽ ở trên phòng, không làm phiền hai người đâu. Mày tới đây sẵn lấy xe về luôn.”
Lạ thật – đọc xong tin nhắn Hải nghĩ thầm – sao Huy luôn đoán được những điều anh đang nghĩ nhỉ?
……
Đứng trước cánh cổng của ngôi nhà với tường rào dày đặc dây leo, Hải hít một hơi sâu rồi bấm chuông.
Mỗi giây chờ đợi trôi qua dài như hàng thế kỷ càng làm cho anh hồi hộp. Có tiếng lách cách mở cổng, gương mặt Tân hiện ra, ngỡ ngàng:
– Hải?!? Hôm nay… Hải không đi làm sao?
– Tôi xin nghỉ một ngày, tôi muốn làm rõ một điều – Hải nhìn thẳng vào Tân. Tân có thể thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt hạt huyền – Cho nên tôi mới đến đây.
– …
– Tôi muốn nói chuyện với anh.
Tân đưa Hải vào phòng khách:
– Hải ngồi đi – Anh lộ vẻ lúng túng – Hải uống gì không để tôi lấy.
– Không cần đâu – Hải bước đến đứng trước mặt Tân, nhìn sâu vào mắt Tân như muốn tìm kiếm một điều gì – Tôi biết chuyện Tân với Thủy rồi.
Tân giật mình. Hải vẫn điềm tĩnh:
– Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi: anh có yêu tôi không?
Thời gian ngưng lại giữa hai người. Tân bối rối. Không phải vì câu hỏi của Hải: câu trả lời đã có trong lòng anh từ lâu rồi. Nhưng liệu anh có thể nói ra câu trả lời đó không?
Hải vẫn nhìn anh, cái nhìn tĩnh lặng, chờ đợi.
Tân chợt nhận ra… Tại sao anh phải sợ hãi, tại sao anh không dám lắng nghe và chấp nhận trái tim mình, tại sao anh mãi cố chấp, dù đã biết rõ, rất rõ rằng đôi mắt kia luôn chỉ hướng về anh?
Đôi mắt Hải nhìn Tân lặng yên không chớp, ngay cả khi Tân tiến lại gần hơn, ngay cả khi Tân đặt hai tay lên vai anh, nhưng ánh mắt đó chợt vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi Tân ôm anh vào lòng. Cái hơi ấm này, bao lâu nay anh đã chờ mong, tìm kiếm…
– Hải nhất định phải nghe câu trả lời sao? – Tân đành bất lực để con tim chiến thắng. Thôi kệ, sau này ra sao thì ra, anh quá mệt mỏi với việc chạy trốn và dối gạt bản thân mình. Anh sẽ không để Hải rời khỏi vòng tay mình nữa.
– Nếu tôi nói “ừ” thì sao? – Phải rất cố gắng Hải mới kềm chế được cảm xúc. Chợt Tân cười gian manh:
– Tôi hôn cậu thay cho câu trả lời nhé!
Ngay lập tức anh bị Hải đẩy mạnh ra. Nhìn mặt Hải đỏ bừng, thật anh không muốn gì hơn là đặt lên đó một nụ hôn.
– Sao thế, cậu muốn nghe mà? – Tân cố tình trêu chọc. Lâu lắm rồi anh không nói những lời này, những lời mà vì nó ngày xưa anh bị Hải dọa giết không biết bao nhiêu lần.
– Tôi không…
Câu nói chưa trọn vẹn đã bị chặn lại bởi một nụ hôn dài. Bỗng chốc, mọi buồn khổ, chờ đợi, lo lắng, bất an trong một năm qua tan biến như bọt biển. Cả hai như tan ra trong hạnh phúc mà chắc chắn họ sẽ không để vuột khỏi tay một lần nữa.
Trên cầu thang có một người đã lặng lẽ chứng kiến tất cả. Huy mỉm cười quay đi. Tốt rồi, không cần phải lo cho hai người đó nữa. Làm người tốt bất đắc dĩ cũng đâu đến nỗi quá tệ. Vào phòng, anh lấy điện thoại ngần ngừ một hồi rồi quyết định bấm số:
– Ba, con đây, về chuyện tiếp quản công ty, con có chuyện muốn bàn với ba. Con có thể thay cho anh hai không ạ?