I'll always love you - Chương 75
75.
– ÔNG CỤ NON, MỞ CỔNG LẸ LÊN, MÀY CÓ BIẾT NGOÀI NÀY NHIỀU MUỖI KHÔNG HẢ? – Vĩ Lạc gào lên ngoài cổng làm chó của các nhà xung quanh sủa ầm ầm. Nó phải gào đến lần thứ ba, Phong Nghi mới chạy ra. Cổng vừa mở, nó đã lãnh ngay một tràng mắng té tát:
– LÀM CÁI GÌ MÀ LA LỚN THẾ HẢ? NGƯỜI TA ĐANG TẮM, MUỐN GÌ CŨNG PHẢI TỪ TỪ CHỨ!
– Ai biểu mày lâu lắc, muỗi cắn tao gần chết đây nè! – nó không vừa. Phong Nghi lạnh lùng:
– Đáng đời cậu. Qua đây chi vậy?
– Chồng nhớ dzợ nên qua thăm, không được sao?
– Nếu vậy thì giờ gặp tôi rồi đó, cậu đi về đi!
– Mày… – Thái độ của Phong Nghi làm nó tức chết – Đồ máu lạnh!
– Cậu nói gì?
– Chứ không phải sao, thi đại học xong mỗi đứa một nơi, lâu lâu mới gặp mày không mời tao vô nhà được một tiếng hả?
– Tùy cậu! – Phong Nghi quay trở vào, vẫn để cổng mở. Vĩ Lạc dắt xe vào theo. Đi ngang Phong Nghi, nó cố tình chạm mũi vào tóc hắn, mùi dầu gội bạc hà thoang thoảng làm tim nó đập rộn ràng. Ôi chết tiệt, nó lại yêu hắn thêm một chút nữa rồi.
– Anh Hải đâu? – bước vào phòng khách, nó nhìn quanh. Phong Nghi trả lời tỉnh bơ:
– Đi ra ngoài có việc, cậu đến tìm tôi hay tìm ảnh? Nếu tìm ảnh thì tôi báo trước ảnh không về sớm đâu!
– Tao không thấy nên hỏi vậy thôi, đồ khó ưa!
– Tôi đâu cần cậu ưa! – Phong Nghi cãi ngang.
~~~~~~~~
– Cậu ngồi chơi đi, tôi đi mua cà phê! – Phong Nghi sau khi lục tung cả cái nhà bếp mà không tìm ra cà phê, trở ra phòng khách nói với Vĩ Lạc. Đang chúi mũi vào một cuốn truyện tranh, Vĩ Lạc ngẩng lên:
– Tao đâu có uống cà phê, mày đi mua làm gì cho mất công?
– Ai nói tôi mua cho cậu? – Phong Nghi nhướng mắt – Dạo này anh Hải hay làm việc khuya, đêm nào cũng phải có một tách cà phê hết.
– Xa không, tao đưa mày đi.
– Khỏi, cậu coi nhà cho tôi!
– Tao là osin của mày hả?
– Gần như vậy – Cái giọng ngang ngược làm Vĩ Lạc tức bốc khói, nhưng nó không cãi được câu nào vì Phong Nghi đã xỏ dép chạy ra đến cổng.
Phong Nghi đi rồi nó lấy remote bật tivi rồi chuyển hết kênh này đến kênh khác. Toàn là phim tình cảm chán phèo. Bỏ remote xuống bàn, nó lười biếng nằm dài ra ghế salon. Nhưng chưa tận hưởng được bao lâu, nó bị dựng dậy bởi tiếng chuông cửa. Chắc chắn không phải ông cụ non rồi, ai lại đi bấm chuông nhà mình bao giờ. Xỏ đại một đôi dép trên bậc thềm, nó chạy vội ra.
– Chào… chào Vĩ… Lạc…! – anh Hải chào nó bằng cái giọng lè nhè. Người thanh niên đang dìu anh mà nó thấy quen quen tươi cười:
– Nó uống say quá nên tôi phải gọi taxi đưa về… À quên, hình như tôi có gặp cậu ờ bệnh viện hôm trước? Cậu là bạn Phong Nghi phải không?
Vĩ Lạc cũng đã nhớ ra. Nó cười đáp lễ:
– Anh là Huy – anh nhỏ Hạ?
– Cám ơn cậu đã nhớ đến tôi. Bây giờ tôi phải về, giao Hải cho cậu. Nhờ cậu nói với Hải mai đến nhà tôi lấy xe.
Vĩ Lạc choàng tay anh Hải qua vai mình. Người anh nồng nặc mùi rượu. Nó khẽ nhăn mặt. Anh nặng quá trời.
– Nhân tiện, sao ảnh uống say dữ vậy? – Nó hỏi khi thấy Huy vừa định quay đi.
– Xin lỗi, tôi không nói được. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi – Huy quay lại nở một nụ cười khó hiểu.
Khó khăn lắm nó mới đưa được anh Hải lên phòng. Phong Nghi chết tiệt, đi mua cà phê gì mà lâu ơi là lâu không chịu về phụ với nó. Anh Hải thì cứ lảm nhảm những gì nghe không rõ. Hơi rượu phả vào mặt làm nó choáng váng. Lạ thật, bình thường anh Hải đến bia cũng chẳng uống, sao hôm nay lại say khướt thế này?
– Anh Hải, tới phòng rồi!
Vĩ Lạc đạp cho cửa phòng bật ra, vừa ráng hết sức đỡ anh Hải vào vừa cố với tay mở đèn. Nó gỡ tay anh ra khỏi vai mình, cảm thấy mùi rượu bắt đầu làm cho nó say.
Đột nhiên, anh xoay người lại ôm chầm lấy nó.
Thoạt tiên, nó giật mình, rồi tim nó đau thắt lại, đau đến mức sắp vỡ tung ra. Đã bao lâu rồi nó quên mất cái cảm giác này, từ khi anh Khanh rời xa nó. Đầu óc nó chơi vơi trong hơi rượu. Cay nồng. Nó ngả đầu lên vai anh.
“Vĩ Lạc, không được!” – Một giọng nói kiên quyết vang lên trong cái đầu đang váng vất của nó – “Đó là anh Hải – anh trai của Phong Nghi, không phải anh Khanh!”
Hình ảnh Phong Nghi hiện lên trước mắt nó làm nó như choàng tỉnh. Nó biết rõ tình cảm của mình đang đặt ở đâu mà. Thế nhưng… sao nó vẫn không đủ sức đẩy anh Hải ra. Dường như biết được ý định của nó, anh lại ghì nó chặt hơn. Thế là hết đường thoát. Mà bây giờ có muốn cũng không thoát được. Người nó cứ mềm nhũn ra, chẳng còn tí sức lực nào.
– Tân… hức… Tân…
Anh Hải lập đi lập lại bên tai nó cái tên này. Chắc anh nhầm nó với người nào đó rồi… Giống tên anh nhỏ Hạ quá… Đáng ghét, sao nó lại lâm vào tình cảnh này cơ chứ.
Tự dưng tim nó thót lên. Anh Hải vừa hôn lên trán nó. Hơi thở của anh gần thật là gần. Mặt anh cúi sát mặt nó. Hết hồn, nó quay đi thật nhanh, nhưng vô phương, anh đã luồn tay nắm chặt tóc nó. Nó kêu lên yếu ớt:
– Anh Hải, tôi không phải… uh… ưm…uh…
Môi nó nóng lên, bỏng rát. Nó kháng cự bằng cách mím chặt môi lại, nhưng anh không để cho nó kịp làm điều đó. Nó có thể cảm thấy lưỡi anh chạm vào lưỡi mình khi mùi rượu cay và nồng dần lan tỏa khắp người. Cánh tay anh Hải siết chặt nó lại.
1 phút… 2 phút… 3 phút…
Nó đã bắt đầu khó thở. Anh Hải vẫn không thả nó ra. Hơi rượu làm đầu nó bừng bừng như bị sốt. Nó muốn chấm dứt ngay cái tình cảnh khó xử này, lỡ Phong Nghi về nhìn thấy… Nhưng mà anh Hải vẫn…
…
Người nó nhẹ hẫng. Anh Hải nhấc bổng nó lên, môi vẫn áp vào môi nó. Rồi anh nhẹ nhàng đặt nó xuống giường.