I'll always love you - Chương 73
73.
Một buổi sáng thật yên tĩnh. Huy lười biếng nằm dài trên ghế salon đọc tiểu thuyết và nghe nhạc. Nhà không có ai: anh Tân đến công ty, nhỏ Hạ từ hôm thi đại học xong cứ đi chơi suốt, giờ đang vi vu Vũng Tàu với mấy đứa bạn, người giúp việc đi chợ. Bài nhạc vẫn đều đều vang lên:
If I should stay
I would only be in your way
So I’ll go, but I know
I’ll think of you
Every step on the way
And I… will always love you
My darling
You’d be the sweet memories
That is all I’m taking with me
So goodbye, please don’t cry
We both know
I’m watching, you’d be
And I… will always love you
…….
I will always love you – bài này hồi trước Hải rất thích nghe. Huy vốn không ưa nhạc tiếng Anh, bài hát cũng không có gì nổi bật, vậy mà Huy cứ nghe đi nghe lại hoài rồi ghiền luôn hồi nào không hay. Thấy mình đúng là một thằng ngốc.
Huy đang chờ điện thoại của Thủy. Mấy hôm trước nhỏ Hạ bảo với Huy là Thủy đã về thành phố. Cái tin ấy làm Huy phải thức trắng hai đêm liền chỉ để suy nghĩ xem mình nên làm gì. Làm người tốt khó thật. Huy chỉ là một con người bình thường, cũng có những ích kỷ của riêng mình, tất nhiên không muốn người mình yêu ở bên một người khác không phải là mình. Nhưng hồi trước Huy có thể hy sinh, sao bây giờ lại không thể chứ?
Vốn biết điều đó sẽ không bao giờ thuộc về mình, sao vẫn cố níu giữ? Huy đã níu giữ suốt mười năm trời. Ngốc nghếch. Vô vọng. Huy đã đau khổ. Nhưng Huy vẫn mỉm cười và cầu chúc cho người đó hạnh phúc. Huy quyết định buông tay. Người đó từng nói: “Tình yêu giống như cát, càng nắm chặt ta càng chẳng được gì.” Huy chưa bao giờ hiểu câu nói đó rõ ràng như bây giờ. Chỉ cần rộng lòng một chút, dù có đau thật đấy nhưng Huy sẽ đổi được nụ cười cho không chỉ người đó, mà còn cho cả người mà người đó yêu, Huy lời quá còn gì?
Gọi cho Thủy, cũng phải mất một ít thời gian để Huy giải thích mình là ai. Thủy nói sáng nay nếu không có gì bận sẽ gọi lại cho Huy. Vậy nên nãy giờ Huy vẫn nằm đây canh chừng cái điện thoại.
Tự nhiên Huy thấy nhớ. Để xem, lần đầu tiên gặp Hải là ở lớp học thêm Anh văn. Hải vào học sau mọi người gần một tháng nhưng rất giỏi, nói tiếng Anh chuẩn và hay. Tính Hải có vẻ hiền, chỉ có điều ít nói quá thành ra xa cách với bạn bè. Huy thấy Hải thường đi học và đi về một mình, tự dưng lại thích cái dáng vẻ cô độc đó. Thử bắt chuyện. Hải im lặng.
Một buổi chiều tan học, trời mưa lớn. Huy không có áo mưa đành ngồi lại chờ tạnh mưa sẽ về. Huy thấy Hải mặc áo mưa dắt xe đạp ra cổng, không hiểu sao năm phút sau lại quay trở vào.
– Tính ngồi đây tới bao giờ? – Hải nhìn Huy hỏi trống không.
– …
– Nhà ở đâu? – Vẫn cách nói chuyện không chủ ngữ làm Huy muốn cười nhưng không dám. Nhìn màn mưa trắng xóa, Huy trả lời:
– Gần trường trung học Lạc Việt, biết chỗ đó không?
– Lên đây tôi chở về. – Hải khẽ mím môi. Huy cười rạng rỡ.
Kết quả hôm đó Hải chở Huy về tận nhà. Vậy là quen, rồi trở nên thân thiết. Mà vì thân cho nên chuyện gì Hải cũng kể Huy nghe. Hải gặp anh Tân khi Huy vừa nhận ra tình cảm của mình. Huy đâu phải thằng ngốc mà không nhận ra họ đối với nhau thế nào chứ. Vì muốn thấy Hải cười, Huy cố hết sức đè nén lòng mình, vô tư “tạo điều kiện” cho họ với tư cách là bạn của Hải và là em trai anh Tân. Huy đã đóng thật tròn vai của mình và Huy sẽ tiếp tục làm việc đó đến suốt đời. Có lẽ đó là một công việc mệt mỏi, nhưng Huy đã quen rồi.
Điện thoại reo, Huy vội bắt máy. Là Thủy.
– Giờ Thủy rãnh, Thủy đến nhà nghen?
– Cám ơn Thủy.
– Ừm… mà Huy muốn gặp Thủy chi vậy?
– Huy có chuyện muốn nhờ.