I'll always love you - Chương 72
72.
Phong Nghi đang nằm trong phòng nghe nhạc để đầu óc bớt căng thẳng trước khi bước vào kỳ thi đại học thì nghe tiếng anh Hải nói lớn từ dưới nhà:
– Phong Nghi, có điện thoại!
– Em xuống ngay!
Lười biếng nhấc mình khỏi cái giường, hắn đi xuống nhà. Ai mà gọi cho mình giờ này không biết!
– A lô!
– Hì hì! – Nghe giọng cười hắn biết ngay là “củ đậu phộng vĩ đại”. Cái thằng này đúng là dư hơi.
– Rãnh quá đi phá người ta phải không?
– Mày đang làm gì vậy?
– Chẳng làm gì cả. Hỏi chi?
– Đang lo lắng hả?
– Ngày mai thi rồi, ai mà chẳng lo chứ, tôi đâu được vô tư như ai kia! – Hắn trả lời bằng cái giọng cáu kỉnh như thường lệ. Vĩ Lạc vẫn cười:
– Muốn đi chơi đâu đó không?
– Muốn thì sao, không muốn thì sao?
– Nếu muốn thì thay quần áo, xin phép anh Hải rồi đi ra cổng, không muốn cũng trả lời một tiếng để “tài xế” đi về. Nắng muốn chết!
– Hả? Cậu đang ở ngoài đó hả?
Vội vàng cúp máy, hắn chạy ra cổng. Vĩ Lạc toe toét cười:
– Đã bảo muốn đi thì thay quần áo xin phép anh Hải rồi hãy chạy ra mà. Mày nôn gặp tao đến vậy hả?
– Cậu tin cậu chết trước khi thi đại học không?
– Thôi được rồi, tao không giỡn nữa. Đi không?
– … – Một phút đắn đo suy nghĩ. Thực tình hắn cũng đang muốn đi chơi cho thoải mái, nhưng sao lại phải đi với Vĩ Lạc nhỉ? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn cũng gật đầu.
Vĩ Lạc chở hắn chạy lòng vòng qua mấy con đường. Mới hai giờ chiều nên đường phố cũng không đông lắm. Hắn thấy yên bình lạ – điều này lần đầu tiên hắn nhận ra. Không phải là tại đang đi với “củ đậu phộng” đấy chứ? – hắn tự hỏi rồi tự trả lời – làm gì có, ngớ ngẩn thật. Cảm giác này cũng giống như khi đi với anh Hải hay nhỏ Hạ thôi mà.
– Đi đâu trước đây?
– Đến Quickly đi, lâu quá không gặp mọi người.
Quickly vắng tanh, chỉ có mấy đứa nhóc mặc áo học sinh đang đứng chờ mua bánh trước quầy. Đẩy cửa bước vào, hắn và Vĩ Lạc gây nên một hiệu ứng đáng kinh ngạc: chị Như bỏ tờ báo xuống quầy nhìn hai đứa chằm chằm, chị Quỳnh, anh Trung đang trò chuyện lập tức im bặt, anh Lam làm rớt ly nước đang cầm trên tay, cũng may cái ly bằng nhựa chứ không với tính cách của chị Như chắc chắn anh sẽ bị trừ lương. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bọn hắn đã bị mọi người vây quanh. Chị Như lên tiếng trước tiên:
– Giờ này mới chịu ló mặt đến đó hả? Tưởng quên tụi chị luôn rồi chứ?
Hắn bối rối gãi đầu:
– Em xin lỗi, tại em bận học quá!
Chị Quỳnh cười hỏi:
– Mai thi rồi mà hai đứa đi đâu đây?
– Tại dzợ (có sát khí từ Phong Nghi*_*)… à không, tại Phong Nghi thấy căng thẳng nên bọn em đi chơi cho thoải mái một chút.
– Giờ hai đứa có vẻ thân nhau há, còn đi chung nữa, – tới lượt anh Trung – hồi trước cứ thấy Vĩ Lạc là cái mặt Phong Nghi như thế này này! – anh làm mặt xấu trêu Phong Nghi làm mọi người cười chảy nước mắt. Chị Quỳnh cười nhiều đến phát nấc cụt. Hắn thấy vui, mọi thứ chẳng thay đổi gì cả.
– Lam sao vậy, nhớ Phong Nghi lắm mà, giờ nó đến rồi sao Lam không nói tiếng nào hết? – Thấy Lam đứng sau quầy im lặng nhìn mọi người, chị Như lại gần hỏi. Lam cười:
– Em có biết nói gì đâu!
– Nhiều tình cảm quá nói không nên lời hả? – Như chọc – Hay thấy Phong Nghi đi với Vĩ Lạc nên Lam… ghen?
– Yêu đơn phương người ta mà cũng có quyền ghen hả chị? – Lam thở dài, ánh mắt ngập yêu thương vẫn dán chặt vào Phong Nghi. Như chống tay lên quầy, giả đò than thở:
– Hỏi thế gian tình là gì…?
– Thôi mà chị Như, em đang buồn muốn chết mà chị còn đùa được?
– Buồn cái vụ sắp theo gia đình sang Úc ấy hả? Thôi đi ông tướng, bà chị đây muốn mà không được nè.
– Em đâu có ý đó, chỉ là… – Lam lúng túng – chỉ là…
– Hì hì, chỉ là… không muốn xa người yêu dấu chứ gì? Chị đi guốc trong bụng em rồi. Nếu thấy khổ tâm vậy thì cứ nói phứt cho Phong Nghi biết có hay hơn không?
Như nói xong bỏ ra ngoài. Lam lặng im suy nghĩ. Nói ra rồi anh sẽ được gì? Biết không có kết quả mà vẫn cố chấp chỉ thêm tổn thương chính mình thôi. Lam lại là một người sống thiên về lý trí. Anh không đủ can đảm để đem cả tương lai mình đánh cược cho một tình yêu vô vọng. Nhưng như vậy không có nghĩa là tình yêu anh dành cho Phong Nghi không đủ lớn, anh chỉ là không muốn người anh yêu phải vì anh mà thêm bận lòng. Đâu phải tình yêu nào cũng cần được bày tỏ, và anh tin rằng chỉ cần trong tim có người đó thì dù ở cạnh bên hay cách xa cũng có sao đâu.
– Anh Lam! – Phong Nghi bỗng xuất hiện trước mặt khiến Lam hết cả hồn. Tim anh đập rộn ràng khi anh nhìn thấy mình trong đôi mắt nâu mênh mông – Sao nãy giờ anh đứng đây vậy, anh có gì không vui hả?
– À… đâu, đâu có gì! – Lam bối rối gãi đầu. Phong Nghi cười:
– Em nghe nói anh sắp theo gia đình sang Úc. Bên đó điều kiện sống với học tập, làm việc tốt lắm, anh sướng ghê!
– Phong Nghi, anh… – Lam cố dằn tình cảm của mình xuống nhưng có vẻ đó là một công việc quá sức anh. Thực tình, thực tình anh không muốn phải xa Phong Nghi chút nào – chỉ cần em muốn anh ở lại, anh sẽ không đi nữa, anh…
– Sao lại thế? – Phong Nghi có vẻ ngạc nhiên – Đó là cơ hội tốt, anh nên nắm bắt, em đâu có quyền gì giữ anh lại. Với lại có phải suốt đời anh không quay về đâu, rồi mình sẽ gặp nhau mà.
Hắn lại cười:
– Khi nào anh đi?
– Thứ hai tuần sau. Em không cần tiễn anh đâu.
– Em sẽ đến mà.
Chợt Vĩ Lạc bước đến kéo tay Phong Nghi:
– Chị Quỳnh với anh Trung đang làm ầm lên là mày biến đâu mất rồi kìa! – Thấy Phong Nghi vừa quay đi, nó quay qua nhìn Lam:
– Nghe mọi người nói anh sắp đi Úc?
– Ừ, cậu có gì muốn nói với tôi à?
– Sao anh không nói với Phong Nghi tình cảm của anh? Tên đó ngốc lắm, không tự mình nhận ra được thứ gì đâu!
– Cậu… tại sao… – Lam sững cả người khi nghe Vĩ Lạc nói. Có lẽ thấy Lam lo lắng tội nghiệp quá, Vĩ Lạc phì cười:
– Nhìn ánh mắt của anh dành cho “ông cụ non” đó, chỉ có đồ ngốc mới không biết thôi.
– Ánh mắt của tôi… lạ lắm sao?
– Yêu thương đầy ắp thế kia đương nhiên là lạ chứ! – Nó nhún vai bình thản – Tôi nhận ra từ cái lần thấy anh đi xem phim với Phong Nghi kìa, chỉ có thằng “ngố rừng” đó cho đến giờ vẫn vô tư không hay biết, sao mà anh yêu được hay vậy?
– Cậu cũng thế chứ khác gì tôi? – Lam chợt cười. Vĩ Lạc giật mình khiến Lam cười lớn hơn – Gì mà ngạc nhiên thế, đâu phải chỉ mình cậu thông minh! Mà cậu chắc cũng chưa thổ lộ với Phong Nghi đâu há?
– …
– Tôi thì sắp phải đi Úc rồi, mà cho dù không đi thì cũng chẳng làm được gì, Phong Nghi có bao giờ để ý đến tôi đâu. Cậu ở bên cạnh Phong Nghi, hãy làm cho em ấy hạnh phúc.
– Anh đang đùn đẩy trách nhiệm cho tôi đấy à? – Vĩ Lạc nhíu mày, cảm thấy Lam thật khó hiểu.
– Vì biết cậu có thể làm được nên mới đùn cho cậu! Cố lên.
– Tôi muốn hỏi anh một câu: anh yêu Phong Nghi đến mức nào?
– Chà, câu hỏi khó đấy! – Lam cười nhìn Vĩ Lạc – Nhưng tôi có thể tự tin mà trả lời rằng tình yêu của tôi dành cho Phong Nghi chắc chắn không thua kém cậu.
– Vậy sao anh không muốn nắm lấy?
– Biết sẽ không được thì miễn cưỡng làm gì? Tôi không muốn làm những việc vô ích. Mà này, cậu nên tìm dịp nói cho Phong Nghi biết đi, vì hồi nãy cậu có nói em ấy sẽ không tự mình nhận ra được điều gì mà! – Lam nói nửa đùa nửa thật, vậy mà cũng khiến Vĩ Lạc đỏ mặt:
– Nói ra để ăn đập à?
– Ha ha, – Lam bật cười – Cậu quả là rất hiểu Phong Nghi. Thật là, tại sao chúng ta lại cùng đâm đầu yêu một tên ngốc vậy chứ?
Một câu hỏi lớn không lời đáp vì trong tình yêu, ai lại nói đến hai chữ “tại sao”?
Rời khỏi Quickly lúc ba giờ, Vĩ Lạc chở Phong Nghi vào Thảo cầm viên chơi. Lâu lắm rồi nó không đến đây. Ba mẹ đương nhiên là không dẫn nó đi chơi bao giờ rồi, nó chỉ được đi khi trường tổ chức tham quan. Nhớ hồi đó, nó cứ nhìn những đứa trẻ đi với ba mẹ, được yêu thương, dỗ dành, được mua kem mà thèm thuồng. Nhưng lúc ấy nó hãy còn là một đứa nhóc lớp hai. Càng lớn lên thì cái ước ao bình thường đó trong nó càng bị vùi lấp, nó chai sạn đi, đến nỗi nó đau mà chính nó cũng không biết.
– Cậu nhìn kìa – Phong Nghi kéo tay nó – Bọn trẻ dễ thương quá!
Nó nhìn theo tay Phong Nghi chỉ. Có một đoàn học sinh tiểu học đang đứng xem mấy con voi ăn mía. Bọn nhóc chỉ trỏ có vẻ thích thú lắm.
– Hồi nhỏ ba mẹ hay dẫn anh em tôi vào đây chơi. Anh Hải và tôi vẫn thường tranh nhau đút mía cho voi ăn. À, ở đây có nuôi cá sấu nữa, đi coi đi!
Thế là suốt buổi chiều, nó để cho Phong Nghi lôi mình đi khắp nơi. Mệt thì có mệt, nhưng nhìn vẻ thích thú trẻ thơ trong mắt “ông cụ non”, nó lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Bảy giờ, nó đưa Phong Nghi về nhà. Dừng xe trước cổng, nó lấy trong túi áo khoác ra một hộp sữa chocolate:
– Cho mày nè, uống cái này sẽ dễ ngủ hơn. Mày không được thức khuya đâu đấy.
– Cậu coi tôi là con nít à? – Phong Nghi cau mày, đưa tay định cầm hộp sữa thì nó ngăn lại:
– Không được, phải thế này… – Nói rồi nó chạm nhẹ hộp sữa vào môi Phong Nghi, nói thật nhỏ – Coi như là nụ hôn gián tiếp (vì hồi nãy nó cũng chạm môi vào chỗ đó>_<), he he. - Cậu nói gì vậy? – Có vẻ vì bất ngờ nên Phong Nghi không kịp hiểu ý nó. Phù, nó thở phào, tên đó mà biết nó chết chắc. Ấn hộp sữa vào tay hắn, nó nheo mắt cười: - Ngày mai thi thật tốt nha! Nhìn chiếc xe phóng vụt đi, Phong Nghi lầm bầm:”Cái thằng quái đản”. Vậy mà không hiểu sao hắn lại thấy vui. Và hắn đã trải qua kỳ thi đại học rất thuận lợi. Bây giờ mùa hè mới thật sự bắt đầu.