I'll always love you - Chương 7
7.
Hải gửi xe rồi bước vào nhà sách. Hôm nay được về sớm anh muốn ghé mua mấy cuốn sách ôn thi đại học cho Phong Nghi. Gì chứ chuyện này anh rất có kinh nghiệm mà.
Mải chọn lựa, khi nhìn đồng hồ đeo tay đã quá năm giờ. Thôi chết, anh phải về nấu cơm. Đã nhiều lần Nghi nói để nó làm nhưng anh không cho, bảo nó cứ lo học cho đàng hoàng. Nhưng lý do chính là anh đã từng vinh hạnh nếm thử thức ăn của Nghi nấu, hồi nó mới đến ở chung với anh được vài ngày. Phải nói là may mắn lắm anh mới còn sống sót. Sau cái “sự kiện lịch sử” ấy anh kiên quyết không cho thằng em yêu quý vào bếp nữa. Cũng chẳng trách được, Nghi là con trai làm sao nấu ăn giỏi chứ. Nó ghét việc bếp núc nhất trên đời, nhưng vì thương anh đi làm về mệt còn phải tất bật nấu ăn, nên nó mới lăn vào bếp như thế. Anh biết giờ đây đối với nó, anh phải gánh trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ, nhưng điều đó khiến anh rất hạnh phúc. Tất cả tình thương anh đều dồn hết cho đứa em trai này, chỉ mong nó có một cuộc sống vui vẻ, vậy là quá tốt rồi.
RẦM!!!
Ui da, hình như mình vừa đụng trúng ai đó thì phải. Hải lồm cồm ngồi dậy, xoa xoa trán. Cặp kính đâu rồi nhỉ? Mà hình như anh đang đè lên ai đó?
– À, đây rồi.
Đeo kính vào, anh thấy mình đang đè lên người một cậu thanh niên. Cậu ta nhăn nhó vì đau. Anh vội đứng lên, đưa tay kéo cậu ta dậy.
– Tôi xin lỗi.
Anh bối rối gãi đầu trong khi cậu thanh niên cứ nhìn sững vào anh, đôi mắt hạt huyền như tan ra, chứa đựng một hỗn hợp cảm xúc lạ lùng. Anh thấy mình như đã bị cuốn vào ánh mắt đó.
– Anh… anh là…
Vĩ Lạc sững sờ nhìn người thanh niên trước mặt. Sao lại có người giống đến thế… giống anh Khanh… Nhất là đôi mắt phía sau làn kính trắng cứ hấp háy như đang cười, cả cái cách gãi đầu bối rối kia nữa… Cứ như là anh Khanh đang đứng trước mặt nó… Không, không thể nào đâu… Tim nó thắt lại. Anh Khanh một năm trước đã qua đời vì một tai nạn xe cộ cơ mà? Nó là người biết rõ điều đó nhất, nhưng sao vẫn không ngăn được cảm giác thân thương đang ùa về trong tâm trí.
– Anh…
Nó bước tới một bước, hoàn toàn không nhìn thấy lon nước ngọt nằm dưới chân mình. Dẫm trúng cái lon, nó mất đà ngã chúi nhũi.
Đúng lúc nó cầm chắc cái mặt mình sẽ “chào hỏi” sàn nhà thì một vòng tay rắn chắc và ấm áp đã ôm choàng lấy nó. Đau đến khó thở khi nó áp mặt vào người anh, bắt gặp hơi ấm quen thuộc, như anh Khanh đã từng ôm nó trước đây. Tư tưởng nó đấu tranh dữ dội, nửa muốn đẩy người đó ra, nửa lại muốn ôm chặt lấy… Ôi, nó đang nghĩ gì thế này? Nó vội đứng thẳng lên, ấp úng:
– Xin lỗi.
– Không sao.
Anh mỉm cười với nó. Tim nó đau nhói. Trong đầu nó chỉ chập chờn hình ảnh anh Khanh. Cả hai cùng cúi xuống nhặt những quyển sách rơi vãi lung tung. Nó tránh ánh mắt anh, sợ không kềm chế được tình cảm của mình.
– Cậu không khỏe à? – Anh hỏi lúc nó đang lén nhìn anh làm nó giật nảy mình.
– Không… không phải… – chưa bao giờ nó thấy khó diễn đạt ý mình thế này – chỉ… chỉ tại anh rất giống một người thân của tôi… nên…
– Vậy mà tôi tưởng đã làm cậu tức giận vì đụng vào cậu. – Anh cười xòa, rồi bỗng hốt hoảng – Ấy chết, tôi phải về… chào cậu nhé.
Nhìn dáng anh vội vàng đi ra khỏi nhà sách sau khi tính tiền xong, Vĩ Lạc chợt thấy trống vắng. Nó tiếc là mình chẳng biết gì về anh, dù chỉ là cái tên. Ngu quá, lúc nãy không chịu hỏi… Nó mệt mỏi dựa vào bức tường sau lưng. Hình ảnh anh ngập tràn trước mắt nó. Phải chi nó biết anh là ai, ở đâu. Nó muốn gặp lại anh lần nữa, dù biết rõ… đó không phải là anh Khanh…