I'll always love you - Chương 67
67.
– Hạ hả, giờ này gọi điện chi vậy?
– Anh Hải về nhà khỏe chứ?
– Ảnh khỏe, cảm ơn mày.
– Vĩ Lạc có còn đến nhà mày nữa không?
– Không, mày không thấy dạo này bài vở thầy cô cho cao còn hơn núi nữa hả? Nó chắc cũng bận học bù đầu bù cổ, thời gian đâu mà tới đây?
– Mày với nó học luyện thi chung, nó có nói gì với mày không?
– Nói cái gì? Mày lạ thiệt đó Hạ.
– Ừm… vậy thôi ha, tao phải đi học bài tiếp đây.
– Tao cũng vậy. Bye mày.
– Bye.
Cúp máy, hắn vào nhà bếp mở tủ lạnh lấy nước uống rồi lên phòng tiếp tục chiến đấu với đống bài tập. Bài tập toán, lý, bài học sử, địa, sinh, rồi còn soạn văn, hic hic, chắc phải thức tới sáng mới xong quá. Thôi kệ, ráng chịu khổ – hắn tự động viên mình – thi đại học xong hắn nhất định sẽ dành mấy ngày để ngủ bù mới được.
Hải nằm lên giường, cảm thấy thật thoải mái khi được trở về nhà. Chiếc đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ rưỡi. Lúc nãy đi ngang phòng Phong Nghi anh thấy nó đang làm bài tập, sách vở bày la liệt trên bàn học và cả trên giường. Từ nhỏ nó đã có thói quen bày bừa sách vở mỗi khi học bài, anh nói hoài mà vẫn không chừa. Mấy hôm nay Phong Nghi có vẻ buồn, mặc dù trước mặt anh nó vẫn cố tỏ ra vui vẻ bình thường. Anh thấy hối hận vì đã đánh nó. Sáng chủ nhật nó vào thăm anh, thấy một bên má nó vẫn còn hơi đỏ, anh rất muốn mở miệng xin lỗi nhưng không đủ can đảm. Anh biết mình đã làm nó tổn thương, nó không nhắc gì chuyện đó làm anh càng cảm thấy mình có lỗi. Anh phải làm gì để đền bù cho nó đây nhỉ?
– Anh hai, anh… ngủ chưa? – Tiếng Phong Nghi ngập ngừng ngoài cửa. Hải ngồi dậy bảo:
– Chưa. Vô đi.
Phong Nghi đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một quyển sách to tướng. Thấy anh Hải nhìn mình, tự dưng hắn lúng túng:
– Em… em nhờ anh cái này được không?
Hải phì cười. Muốn xua đi cái e dè của đứa em trai, anh đứng dậy giơ tay xoa đầu Phong Nghi. Anh có thể đọc thấy một sự ngạc nhiên trong đôi mắt nâu, nhưng Phong Nghi chỉ đơn giản đứng yên, tay vẫn nắm chặt quyển sách.
– Nhờ cái gì, đưa đây!
– Dạ, anh dịch giùm em bài tiếng Anh này – Hắn chìa cuốn sách có kẹp một tờ giấy trắng cho anh Hải, rồi như sợ anh la, hắn vội phân bua – Tại em còn nhiều bài tập lắm, bài này lại nhiều từ mới. Anh giúp em lần này thôi, em hứa lần sau sẽ tự làm…
– Gì mà hứa hẹn ghê thế, tao đã la mắng gì mày đâu! – Hải cầm lấy cuốn sách – Về học bài tiếp đi, lát dịch xong tao đem qua cho.
– Cảm ơn anh hai. – Phong Nghi vui mừng.
Hai giờ sáng, Hải giật mình thức dậy, ra khỏi phòng định xuống nhà lấy nước uống thì thấy đèn phòng Phong Nghi vẫn còn sáng. Mở cửa, anh thấy nó đang ngồi trên giường, lưng dựa vào tường, đầu ngoẹo qua một bên, ngủ ngon lành, trên tay cầm một cuốn vở. Anh lại gần để xem thằng nhóc đang học gì mà lại ngủ gật thế kia. Sinh học, vậy là nó đã làm xong bài tập, vì lúc nào cũng phải làm bài xong nó mới chịu học bài. Anh dọn dẹp bớt sách vở trên giường rồi đỡ Phong Nghi nằm xuống cho ngay ngắn. Lúc anh đang lấy cuốn tập ra khỏi tay nó thì nó cựa mình rồi chợt nói mớ:
– Anh hai… em xin lỗi!…
Hải sững người mất mấy giây. Không lẽ đến giờ này nó vẫn chưa thôi day dứt chuyện bị anh đánh hôm trước?
Trải qua một ngày quá mệt mỏi, chín giờ tối mò về tới nhà Phong Nghi không có ý muốn nào mãnh liệt hơn là tắm một cái cho mát, sau đó lên phòng và nằm lăn ra giường. Khi hắn từ phòng tắm bước ra với mái tóc sũng nước, anh Hải quăng cho hắn một cái khăn, càu nhàu:
– Lau ngay đi, tối rồi mà còn nhúng cho cái đầu ướt nhẹp vậy, bữa nào bệnh cho biết thân.
Hắn chỉ biết cười trừ rồi vội chạy lên phòng. Ngạc nhiên hết sức khi hắn thấy trên bàn học có một quả thị. Hắn cầm lấy, đưa lên mũi. Thơm quá. Hồi hắn còn nhỏ mẹ hắn đi chợ rất hay mua về một quả thị. Hắn và anh Hải lần nào cũng giành nhau, hắn toàn thua. Nhưng anh Hải rất thương hắn, cho nên thế nào sáng hôm sau thức dậy sẽ thấy quả thị để trên đầu giường.
– Mày thích không?
Hắn quay lại, anh Hải đang đứng ở cửa phòng nhìn hắn. Hắn cười:
– Lâu quá em không được ngửi mùi thơm này đó. Sao anh có hay vậy?
– Tao… – Hải bối rối gãi đầu – … tao muốn xin lỗi hôm bữa đã đánh mày.
Hắn ngạc nhiên nhìn anh, rồi chợt cười rạng rỡ:
– Em có giận anh bao giờ đâu.
Hôm đó, hắn đã để quả thị ở đầu giường như ngày còn nhỏ. Có một ông anh tuyệt vời như anh Hải, hắn tự thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.