I'll always love you - Chương 61
61.
“ Đã hết giờ thi môn Anh văn. Đề nghị giám thị thu bài và trở về phòng hội đồng!…”
Tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng với tiếng loa thông báo vừa dứt, tiếng ồn ào lập tức nổi lên ở các phòng học, tràn xuống sân trường. Dù làm bài được hay không, mặt đứa nào đứa nấy đều tươi roi rói vì sau ngày hôm nay là ba ngày nghỉ xả hơi tuyệt vời.
– Tao đã nói mày bỏ cái tật dò lại bài sau khi thi đi mà, nhức đầu chết đi được! – Nhỏ Hạ từ đâu xuất hiện vỗ vai Phong Nghi – lúc đó đang tra từ điển rất khí thế (thi xong rồi mà còn sung quá trời).
– Thói quen mà. – Phong Nghi đóng cuốn từ điển lại, nhìn Hạ – Nhìn mặt mày chắc là làm bài tốt lắm chứ gì.
– Tạm thôi, tao sao giỏi Anh văn bằng mày được.
– Quá khen. À mày thấy Vĩ Lạc đâu không?
– Chi vậy?
– Hỏi thăm nó thôi, mấy bữa nay có gặp đâu. Anh văn là môn nó tệ nhất đó.
– Mày… – Hạ đẩy Phong Nghi qua một bên và ngồi xuống – Tao hỏi thiệt nha, mày quan tâm Vĩ Lạc nhiều vậy, có lý do đặc biệt gì không?
– Tao… – Nếu Hạ không nhìn lầm thì Phong Nghi vừa đỏ mặt – … Đâu có gì, tao thuận miệng hỏi vậy thôi.
– Thật không?
– Tao xạo mày chi. Ờ tao nghe mấy đứa con gái lớp mình rủ nhau đi ăn uống gì đó mà, mày không đi hả?
– Đi chứ. Mày đi với tao không?
– Thôi, con gái không tao đi làm gì. Mày đi nhanh lên đừng để tụi nó chờ.
Nhỏ Hạ đi rồi Phong Nghi thở phào. Con nhỏ này đúng là…, toàn hỏi những câu khó trả lời. Lý do để hắn quan tâm Vĩ Lạc ư? Chưa bao giờ hắn nghĩ về vấn đề này. Với hắn, điều đó rất tự nhiên. Dường như cái đêm ở lại nhà Vĩ Lạc lúc nó bị ốm đã thu ngắn khoảng cách giữa cả hai. Hắn không còn khó chịu với ánh nhìn của Vĩ Lạc hay dành cho mình, không thấy bực mình khi nửa đêm thức học bài nhận được những tin nhắn kiểu như “ Dzợ ơi dzợ ngủ chưa?” hay “ Ngủ sớm đi nha, nhóc con!”, trái lại đêm nào không có còn thấy thiếu thiếu cái gì đó. Có phải như nhỏ Hạ nói, hắn đã thay đổi rồi không?
Lấy điện thoại ra, mở máy hắn thấy có một tin nhắn của anh Hải. Anh nói hôm nay sẽ về trễ, bảo hắn đón xe buýt về nhà. Thì cũng tại sáng nay anh một mực đưa hắn đi thi, theo như anh bảo thì ngày thi cuối, anh muốn động viên hắn, với lại xe hắn cán đinh bể bánh chưa kịp vá. Buổi trưa hắn ở lại trường chuẩn bị thi buổi chiều, và bây giờ thì phải đi xe buýt về, chán thiệt.
Lại có tin nhắn. Của Vĩ Lạc:”Tao chờ mày ở cổng sau, BÉ CƯNG”. Xách cặp đứng dậy, hắn tức giận lầm bầm “Tôi ra đó tôi sẽ giết cậu!”
Vĩ Lạc đang chờ hắn, nhưng điều làm hắn ngạc nhiên nhất là thứ bên cạnh cậu ta:
– Cái thứ này là gì đây? – Hắn hỏi như thể không tin được vào mắt mình. Vĩ Lạc cười tỉnh bơ:
– Mô tô. – Ngồi lên xe, nổ máy, nó lấy cái nón bảo hiểm đưa cho Phong Nghi – Đi, tao chở mày. Đội cái này vào.
– Sao tôi phải đi với cậu? – Phong Nghi cầm cái nón, ánh mắt nhìn Vĩ Lạc có ý “cậu muốn gì?”.
– Mày không tìm cớ cãi nhau với tao là mày không chịu nổi hả? – Vĩ Lạc nheo mắt cười – Thôi mà, lên xe đi. Hôm nay mày cũng đâu đi xe, đúng không?
Mặc dù chưa hết thắc mắc Vĩ Lạc đang định làm gì nhưng hắn vẫn đội nón và leo lên xe. Ngay lập tức hắn hối hận: Vĩ Lạc phóng cứ như đang trên đường đua, mà, Chúa ơi, đây lại là một chiếc mô tô nữa chứ.
– Rốt cuộc cậu đang đưa tôi đi đâu đây? – Phong Nghi phải quát lên lần thứ hai, Vĩ Lạc mới trả lời:
– Tới đó rồi biết.
Ra đến xa lộ Hà Nội, trong lúc hắn đang cố suy nghĩ mình đang đi tới đâu thì Vĩ Lạc nhăn nhở cười, nói lớn:
– Chuẩn bị nha, tao tăng tốc đấy!
– Cái gì? – Tiếng nói của Phong Nghi lọt thỏm trong tiếng gió lướt qua tai. Hắn chỉ còn biết ôm chặt Vĩ Lạc, miệng lầm rầm cầu trời. Không chừng ngày mai tên hắn sẽ xuất hiện trên báo, đại loại như “Hai thanh niên phóng xe bạt mạng gây ra một vụ tai nạn giao thông thảm khốc vào lúc…” Trời ạ, hắn không muốn chết lãng xẹt như thế.
~~~~~~~~~~~~
– Tới rồi! – Vĩ Lạc dừng xe, gỡ tay Phong Nghi đang ôm mình chặt cứng và cười – Mày mở mắt ra được rồi đó.
– Hả? – Vừa mở mắt ra Phong Nghi đã thảng thốt kêu lên – Đây là…
– Vũng Tàu – Vĩ Lạc đáp tỉnh rụi – Mày xuống xe đi, đưa nón với cái cặp đây rồi đứng đây chờ tao. Tao đi một chút sẽ quay lại ngay.
Vĩ lạc nói xong nổ máy xe rồi biến mất tiêu. Phong Nghi hướng đôi mắt nâu mênh mông nhìn ra biển. Đối với hắn, biển lúc hoàng hôn bao giờ cũng đẹp. Mặt biển bừng lên màu hồng rực rỡ lúc ngày tàn, kiêu sa như chiếc áo choàng của một vị đế vương, thấp thoáng bóng một con tàu đơn độc ngoài khơi xa. Lúc này cũng chẳng còn mấy du khách xuống tắm, bãi Sau lại trở về cái vẻ yên ắng vốn có. Hắn hít thở thật sâu, cảm nhận vị biển mặn mà trong cơn gió nhẹ vừa lướt qua. Những âu lo căng thẳng của kỳ thi bỗng chốc biến mất. Dễ chịu thật.
– Biển đẹp lắm phải không?
Một bàn tay đặt lên vai hắn. Giật mình quay lại hắn thấy Vĩ Lạc đã đứng cạnh mình từ lúc nào.
– Chiếc xe đâu? Cả cái cặp của tôi nữa?
– Gửi ở nhà người quen rồi. Xuống biển chơi, đứng đây làm gì?
Hắn chưa kịp nói gì đã bị Vĩ Lạc tóm lấy cánh tay và lôi đi. Đưa hắn đến một đoạn bờ biển vắng người (chính xác là chẳng có người nào), nó mỉm cười giải thích:
– Chỗ này nhiều đá nên không ai tắm, mày thích yên tĩnh mà.
Tháo giày ra, xắn quần lên tận gối, cả hai đi trên lớp cát ướt, thích thú cảm nhận cát dưới chân như trượt đi mỗi khi sóng biển tràn vào. Gió biển lồng lộng thổi, làm mái tóc Phong Nghi bình thường đã chẳng gọn gàng gì nay lại được dịp rối tung lên.
– Ông cụ non, nhìn này!
Hắn quay lại. Như chỉ chờ có thế, Vĩ Lạc dậm mạnh chân làm nước văng tung tóe lên người hắn. Tức khí, hắn bỏ giày lên một tảng đá rồi dùng cả hai tay hất nước vào Vĩ Lạc. Cuộc chiến đấu cứ thế tiếp diễn đầy hào hứng, mãi đến khi ánh sáng ban ngày tắt hẳn nhường chỗ cho bóng đêm hoàn toàn ngự trị, cả hai mới chịu dừng lại. Phong Nghi hốt hoảng:
– Thôi chết rồi, làm sao về nhà kịp?
– Tao đâu có nói chúng ta sẽ về!
– Cái gì? – Hắn không tin vào những gì mình vừa nghe – Cậu giỡn chắc?
– Ai thèm giỡn với mày?
– Nhưng tôi chưa xin phép anh Hải!
– Thì cứ gọi điện về bảo với ảnh là xong. Tối rồi chạy xe về thành phố nguy hiểm lắm, mày có muốn về tao cũng không chở đâu.
– Bộ tôi không biết đón xe buýt hả? – Phong Nghi vẫn bướng. Vĩ Lạc cười:
– Cũng được thôi. Nhưng mà tao nghĩ tiền chắc mày để trong cặp há, với lại mày định mặc bộ đồ ướt này về nhà sao?
– Cậu… –Thấy Phong Nghi sắp sửa nổi giận, Vĩ Lạc hạ giọng:
– Đừng cau có nữa, thi xong rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ, mày lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều sẽ mau già lắm – Nó nắm tay Phong Nghi kéo đi – Đi thôi, mặc quần áo ướt đứng đó cho chết cóng à?