I'll always love you - Chương 60
60.
– Phong Nghi, ngủ sớm đi! Tuần sau thi học kỳ rồi mà mày học nhiều quá không tốt đâu. – Anh Hải bước vào phòng và giật cuốn sách ra khỏi tay hắn.
– Em làm thêm mấy bài này nữa thôi! – Hắn nài nỉ. Anh Hải vẫn lạnh lùng:
– Không được. Xong bài ở lớp rồi thì đi ngủ. Gần mười hai giờ rồi bộ sớm lắm hả?
– Nhưng…
– Không được cãi! – Anh trừng mắt nghiêm khắc. Hắn im luôn. Anh mà nổi giận thì thiệt là đáng sợ. – Đi ngủ đi!
– Dạ.
Anh Hải đã dùng tới cái giọng ra lệnh này thì tốt nhất là ngoan ngoãn nghe theo. Hắn giăng mùng rồi leo lên giường. Anh vẫn đứng ở cửa nhìn hắn, theo kiểu mày – không – nghe – lời – là – biết – tay – tao. Hic, ông anh này giống… demon quá! (vậy mà tui lại thích có anh mới chết chứ)
Sáng hôm sau
– Anh hai! – Phong Nghi lao vào bếp. Anh Hải đang nấu đồ ăn sáng quay lại nhíu mày nhìn hắn.
– Mày làm gì mà sáng sớm đã ồn ào rồi?
Hắn đưa cái hộp quà ra. Sáng nay thức dậy hắn đã thấy nó trên bàn học. Vẫn luôn tay xào xào nấu nấu, anh Hải nói:
– Cho mày đó.
– Sao lại… – Hắn ngập ngừng không hiểu khiến anh Hải nổi khùng:
– Đồ ngốc, sinh nhật mình mà cũng quên là sao?
– A… phải ha! – Hắn giật mình nhìn tờ lịch. Mải lo học thi hắn không để ý. Ra hôm nay là sinh nhật hắn. Ngồi xuống bàn, hắn mở gói quà ra. Một chiếc điện thoại di động.
– Anh… – Hắn ngước nhìn anh Hải với những cảm xúc khó diễn tả – Tháng trước anh mua xe cho em, còn bây giờ…
– Tao đã nói là tao lo được cho mày mà! – Anh Hải cau có ngắt lời hắn – Không nói nhiều nữa, lên thay đồ rồi xuống ăn sáng, lẹ lên!… Oái, cái thằng này…!!!
Hắn ôm chầm lấy anh từ phía sau. Hắn biết để có những thứ này cho hắn anh phải vất vả như thế nào. Gần đây anh thường xuyên làm thêm giờ và trực đêm, hắn có hỏi nhưng anh chẳng nói gì, giờ hắn mới hiểu. Thương anh.
Hắn siết chặt tay rồi bỏ anh ra. Nhìn hắn chạy vội ra khỏi bếp, anh lắc đầu cười:
– Đồ con nít!
~~~~~~~~~~~~
– Trời đất, tao ganh tị với mày quá đi!
Nhỏ Hạ xuýt xoa khi thấy cái điện thoại của hắn. Nhỏ vẫn thường bảo hắn có một ông anh tuyệt vời thật đáng ngưỡng mộ, rồi ngồi mơ mộng “Phải chi anh Tân cũng cưng tao như vậy há!”.
Vĩ Lạc im lặng nhìn Phong Nghi. Ông cụ non sướng thật, được anh Hải yêu thương đến thế, còn nó… Từ nhỏ đến giờ, ba mẹ họ hàng nó chưa từng nói với nó một câu “sinh nhật vui vẻ”, đừng nói chi đến quà hay bánh kem. Riết rồi quen, nó không còn để ý sinh nhật mình là ngày nào nữa. Nhớ không lầm thì sinh nhật năm nó mười tuổi, nó bị bệnh phải nằm viện, nửa đêm thức dậy thấy chỉ có một mình trong phòng bệnh trắng toát, nó sợ đến không khóc nổi. Cho đến lúc ra viện, nó không thấy mặt ba mẹ lấy một lần, chỉ có bà giúp việc đến chăm sóc nó. Nó vẫn thường tự hỏi “ba mẹ ghét mình đến thế cơ à?”. Nó đã đi tìm câu trả lời cho mình từ lúc là một đứa trẻ con, nhưng bây giờ nó cảm thấy kiệt sức.
Tiếng đằng hắng của nhỏ Hạ kéo nó về hiện tại. Dứt mắt khỏi Phong Nghi, nó quay mặt ra cửa sổ.
Buổi chiều thi môn thể dục. Chạy năm vòng sân trường dưới cái nắng gay gắt làm hắn mệt rã rời. Sau khi đi bộ một đoạn để điều chỉnh nhịp tim bình thường trở lại, hắn tìm một góc sân mát ngồi nghỉ.
– Oái! – hắn giật mình khi có một vật lạnh áp vào má. Thằng Minh – tổ trưởng tổ 1 đang đứng trước mặt chìa cho hắn một chai nước suối. Thấy ánh mắt mang dấu chấm hỏi to tướng của hắn, Minh cười:
– Vĩ Lạc mua nước cho cả đám con trai, phần này của mày!
Nói xong, Minh ngồi xuống cạnh hắn, nhìn ra sân trường. Đám con gái đã bắt đầu chạy. Người dẫn đầu đương nhiên là nhỏ Hạ.
– Lớp trưởng của tụi mình khỏe quá ha!
– Nó đâu phải người! – hắn nhớ lại cái lần nhỏ Hạ thách đám con trai thi chạy hồi lớp mười. Lúc đó Minh chưa chuyển đến nên chưa biết nhỏ “trâu bò” thế nào.
– Tụi mày thân nhau lâu chưa?
– Từ cấp hai. Mày hỏi chi?
– À… không có gì. Mà nhìn kỹ nhỏ dễ thương quá hén.
– Dễ thương gì, bà la sát thì có. Chỉ có mình mày là thấy nhỏ đó dễ thương thôi! – Hắn nhìn Minh châm chọc. Trong lớp ai chẳng biết Minh có tình cảm đặc biệt với Hạ chứ. Hắn cười thầm khi nhớ lời nhỏ Hạ:” Thằng đó không phải kiểu người tao thích”. Xem ra Minh còn phải khổ dài dài. Tội nghiệp thiệt.( Vĩ Lạc cũng khổ sao không tội nghiệp?)
– Thôi, tao qua kia với tụi nó – Minh hơi đỏ mặt đứng lên – Ờ phải rồi, Vĩ Lạc nói lát học xong mày ra sau trường gặp nó.
Lúc đó Hạ đã chạy xong. Nhỏ bước đến chỗ Vĩ Lạc, cười đầy ẩn ý:
– Muốn mua nước cho Phong Nghi mà phải mời luôn cả đám con trai, tao nói có sai không?
…………………………………….
Bốn giờ thầy thể dục cho về, năm giờ Phong Nghi mới đi học thêm nên nhỏ Hạ mời hắn đi ăn, coi như quà sinh nhật. Đang định đi với nhỏ, chợt hắn nhớ lại lời thằng Minh nói. Nhìn qua nhìn lại không thấy Vĩ Lạc đâu hết, chắc đang đợi sau trường, hắn nói với Hạ:
– Mày lấy xe trước đi, tao… ờ… tao đi vệ sinh, không lâu đâu.
Thấy Hạ nhập bọn cùng cả đám con gái đi về hướng nhà xe, hắn chạy vội ra sau trường. Không phải hắn muốn giấu Hạ, nhưng hắn biết nói thật thế nào cũng bị nhỏ cằn nhằn cái điệp khúc “Tao đã bảo mày đừng quá thân với Vĩ Lạc mà!”
Đúng là Vĩ Lạc đang chờ hắn. Vừa nhìn thấy hắn, nó vội giấu một cái gì đó ra sau lưng.
– Cậu đang làm gì vậy? – Hắn nhíu mày nhìn Vĩ Lạc theo kiểu thằng này vừa làm một việc gì đó rất mờ ám.
– Có gì đâu… Tao cứ tưởng mày về luôn rồi chứ?
– Vậy chứ sao cậu vẫn chờ?
– Dù là hy vọng mong manh nhưng tao vẫn muốn nắm lấy. – Vĩ Lạc cười và nói một câu hắn chẳng hiểu gì hết – Mày nhắm mắt lại đi.
– Không được! – Không cần suy nghĩ hắn nói ngay. Một lần bị cướp mất cái first kiss hồi ở Nha Trang là quá đủ với hắn.
– Đừng lo, tao không có hôn mày đâu! – Nhìn gương mặt đang dần đỏ lên của Phong Nghi, Vĩ Lạc phì cười. Chẳng khó khăn mấy để đoán biết ông cụ non đang nghĩ gì.
– Cậu nói tào lao cái gì đấy hả? – Phong Nghi quát lên. Vĩ Lạc chỉ cười hì hì:
– Chứ không phải mày đang nhớ đến cái lần tao lỡ kiss mày lúc đi chơi Nha Trang sao? Vậy ra mày vẫn còn nhớ…
– Tôi… – Thiệt là tức chết. Phong Nghi quay người bỏ đi – Tôi về đây!
– Ý khoan, nói có mấy câu mà mày giận hả? – Vĩ Lạc vội nắm lấy cánh tay Phong Nghi. Kinh nghiệm cho nó biết chọc giận ông cụ non là một điều ngu dại – Thôi được rồi, không nhắm mắt thì thôi. Tặng mày nè!
– ……. – Một chậu xương rồng nhỏ nằm gọn trong bàn tay Vĩ Lạc đang chìa ra trước mặt hắn. Bất ngờ, hắn chỉ nhìn mà không biết nói gì.
– Sao vậy? – Vĩ Lạc tỏ ra lo lắng – Mày không thích hả?
– …..
– Xin lỗi, tao cứ nghĩ xương rồng hợp với mày – Nó nhìn ngón tay quấn băng cá nhân do bị gai xương rồng đâm chảy máu, nói giọng buồn buồn pha lẫn thất vọng – Vì bên ngoài mày rất khô khan nhưng thật ra tao thấy mày cũng nhạy cảm cho nên… ừm thôi, mày không thích thì thôi vậy.
– Tôi đâu có nói là không thích – Phong Nghi cười nhẹ, cầm lấy chậu xương rồng – Chỉ là không biết nên phản ứng sao thôi.
– Sinh nhật vui vẻ.
– Cảm ơn – Phong Nghi lại mỉm cười. Vĩ Lạc ngẩn người, nghe như mùa xuân đang tràn về khắp nơi. Đâu phải đơn giản để có được nụ cười của Phong Nghi chứ.
~~~~~~~
– Ai tặng mày chậu xương rồng dễ thương vậy? – Nhỏ Hạ tò mò nhìn cây xương rồng nhỏ xíu nằm trong cái bọc nilon- cái bọc Vĩ Lạc đưa cho vì “mày đâu thể vừa cầm nó vừa lái xe”. Phong Nghi thản nhiên:
– Bạn. Mày hỏi làm gì, ăn lẹ lên còn đi học nữa.
Hạ vẫn muốn hỏi tiếp nhưng thấy Phong Nghi không muốn trả lời, nhỏ đành thôi. Nhỏ cũng không biết tại sao mình lo lắng. Cái cảm giác bất an này, nó là gì?