I'll always love you - Chương 59
59.
Một giờ sáng.
Bỏ cây bút xuống, Phong Nghi vươn vai rồi đứng dậy làm vài động tác thể dục cho đỡ buồn ngủ. Nhìn lại đống bài tập mới giải quyết được phân nửa, hắn cũng hơi ngán. Chẳng biết hôm nay thầy Minh có chuyện gì mà ra cả núi bài tập, làm hắn vừa đi học thêm về đã vội lao lên phòng làm hì hục, giờ này vẫn chưa xong. Mệt muốn chết!
– Phong Nghi!
Có tiếng mở cửa, anh Hải bước vào, đem cho hắn một tô mì và một ly cà phê. Hắn vui mừng đón bữa ăn khuya từ tay anh:
– Cám ơn anh hai, em sắp chết vì đói rồi!
Trong lúc hắn ăn mì, anh Hải bước lại bàn học. Xem bài vở hắn một hồi, anh hỏi:
– Bài còn nhiều lắm hả?
Hắn ngừng ăn, nhẩm đếm rồi trả lời anh:
– Đâu, còn 6 bài toán đề cương nữa hà!
– Nhìn mày bơ phờ quá, ăn xong thì đi ngủ đi, sáng dậy học.
Hắn nhìn anh rồi nhìn ly cà phê:
– Anh nghĩ sao mà em có thể ngủ sau khi uống ly cà phê này vậy?
– Tao tưởng mày còn ít bài nên mới pha cà phê cho mày. Để tao uống cho, mày ăn lẹ rồi đi ngủ.
– Thôi, mai làm không kịp đâu. Anh kệ em, đi ngủ trước đi mai anh còn đi làm mà. À đúng rồi, – hắn vừa chợt nhớ một điều quan trọng – hôm qua gặp anh Tân trong nhà sách, ảnh chào anh mà sao anh lại bỏ đi?
Nghe thằng em hỏi, tự dưng Hải giật thót người. Một nét bối rối lướt nhanh qua mắt, anh phủi phủi tay và cười:
– Tại lâu quá không gặp nên tao… không nhận ra. Thôi mày học tiếp đi.
Nhìn cánh cửa đóng sầm lại một cách vội vàng, trong đầu Phong Nghi có cả một rừng câu hỏi. Hắn chỉ biết chắc chắn một điều: anh Hải nói dối. Anh không thể quên anh Tân được. Mấy hôm trước hắn dọn dẹp phòng anh, tình cờ nhìn thấy mấy tấm ảnh kẹp trong một cuốn sổ. Đó là ảnh chụp chung hai người vào ngày lễ tốt nghiệp cấp ba của anh Tân. Hắn cũng từng nghe nhỏ Hạ kể anh Tân và anh hai hắn chơi với nhau rất thân. Không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Ngày hôm sau, tiết văn được nghỉ, hắn trốn nhỏ Hạ đi ra sau trường định ngủ một giấc, ai dè đến nơi thì cái ghế đá quen thuộc dưới gốc phượng đã bị chiếm mất, và kẻ chiếm dụng bất hợp pháp đó chính là củ đậu phộng vĩ đại. Cậu ta đang nằm dài ra mà gào lên “Hoàn cảnh ra đời Liên Hiệp Quốc… ờ ờ… ngày 12 tháng 4 năm 1945… oh shit, khó nhớ chết đi được!” Mới đọc vài câu Vĩ Lạc đã chán nản úp cuốn tập lên mặt. Phong Nghi không nhịn được cười:
– Kém quá, bài ngắn ngủn thế mà cũng không thuộc!
– Ai bảo ngắn, sáu trang chứ ít gì? – Vĩ Lạc quát và khi nhận ra mình vừa quát ai, nó bật dậy nhanh như một cái lò xo – Sao mày ra đây?
– Câu đó để tôi hỏi mới đúng. Tại sao cậu chiếm chỗ ngủ của tôi? Oápppp!… – Hắn ngồi xuống cạnh Vĩ Lạc và ngáp dài. Củ đậu phộng nhìn gương mặt phờ phạc và đôi mắt đỏ kè của hắn, phì cười:
– Chà, học sinh đỉnh nhất lớp như mày mà cũng phải vật lộn với đống bài tập đó ghê nhỉ? Làm xong lúc mấy giờ?
– Ba giờ. Hỏi làm gì?
– Tao đến ba giờ rưỡi. Buông bút xuống là ngủ luôn, cho nên bây giờ mới è cổ ra học sử nè.
– ……
– Ông cụ non này dễ ngủ thật! – Nó vuốt tóc Phong Nghi, lúc đó đã nằm xuống, gối đầu lên chân nó và ngủ ngon lành. Bình yên quá, nó thích cái cảm giác này. Mấy hôm nay Hạ siết chặt lệnh cấm vận đến nỗi nó không còn có thể nhìn Phong Nghi thật lâu như trước. Nó tất nhiên không phải sợ Hạ mà chỉ sợ nhỏ nói với anh Hải là kể như tiêu tùng. Thiệt tình nó khó chịu lắm, ông cụ non đáng ghét đó gần như đã “thôn tính” trọn vẹn trái tim nó, cho nên cái “bức tường Berlin” mà nhỏ Hạ dựng lên khiến nó vô cùng đau khổ. Nói đâu xa, hồi nãy nó học hoài không thuộc bài sử là do Phong Nghi chứ đâu. Dạo này cứ nhớ tới hắn là nó bị mất tập trung. Không được, phải sửa mới được, kiểu này làm sao nó thực hiện được lời tuyên bố “sẽ đậu đại học” chứ?
– Tha cho mày lần này đó Vĩ Lạc! – Hạ nhẹ nhàng rời khỏi chỗ vẫn đứng nãy giờ. Lúc nãy nhỏ đi theo Phong Nghi ra đây, tức muốn chết khi thấy hắn với Vĩ Lạc nói chuyện có vẻ rất thân. Nhưng đúng lúc nhỏ định bước ra để cho Vĩ Lạc một trận thì Phong Nghi nằm xuống chân Vĩ Lạc, và nó bắt đầu nghịch tóc hắn. Cảnh tượng đó làm nhỏ khựng lại. Nhỏ quen Vĩ Lạc lâu rồi, chưa bao giờ thấy nó có ánh mắt dịu dàng như đang nhìn Phong Nghi lúc này. Thế giới trong đôi mắt đó chỉ có một người duy nhất… Nhưng dù sao, nhỏ vẫn không thể chấp nhận được tình cảm của nó dành cho Phong Nghi. Nhỏ sợ sau này Phong Nghi sẽ đau khổ…
Hít thở thật sâu để tâm trí thanh thản trở lại, nhỏ vội trở về lớp. Không có nhỏ không biết lớp có thành cái chợ chưa. Làm lớp trưởng thiệt khổ – nhỏ thầm nghĩ.