I'll always love you - Chương 55
55.
– Hừ, làm ơn nghe điện thoại giùm đi! – Mặc cho hắn làu bàu, những tiếng tút ở đầu dây bên kia vẫn kiên trì vang lên như thể trêu ngươi. Bực mình, hắn dập máy mà miệng không ngừng nguyền rủa tên chết bầm Vĩ Lạc đang ở cái xó xỉnh nào sao không nghe máy. Từ tối đến giờ hắn đã gọi ba lần nhưng đều không được. Hắn nhìn đồng hồ. Chín giờ rồi, không biết tên đó ăn uống gì chưa, rồi còn uống thuốc nữa chứ. Bệnh như vậy mà ở một mình thì thiệt là… Suy nghĩ một hơi rồi hắn tự cốc đầu mình. Khỉ thật, tại sao hắn lại lo lắng thế này chứ?
– Phong Nghi!
– Dạ? – Hắn giật mình quay nhìn anh Hải – vừa bước ra khỏi nhà tắm với mái tóc còn đang nhỏ nước tong tong.
– Làm gì mà tao thấy mày như ngồi trên đống lửa vậy?
– Dạ em…
– Trên trường có chuyện gì? – Anh Hải nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm nghị đáng sợ mà hiếm lắm mới thấy anh trưng ra – Hay là mày lại gây chuyện đánh nhau nữa rồi?
– Đâu có! – Hắn hoảng hồn – Em… tại em đang lo…
Cuối cùng hắn nói hết những băn khoăn trong lòng cho anh Hải nghe. Anh phá ra cười ngay khi hắn dứt lời. Hắn nổi nóng:
– Bộ có gì đáng cười lắm hả?
– Ha ha!!!… Khục… ừm… xin lỗi – Cố gắng lắm anh Hải mới nén cười được – Coi bộ mày đã thay đổi rồi há? Hồi trước cứ thấy nó là cái mặt mày nhăn như khỉ ăn ớt, còn bây giờ…
– Em… chỉ là… – hắn đỏ mặt. Anh Hải thôi cười:
– Vậy giờ mày tính sao đây?
– À… – Hắn thoáng ngập ngừng – Anh… anh chở em đến nhà Vĩ Lạc được không? Em gọi điện mấy lần mà không ai nghe máy, nên thấy… ừm… không yên tâm.
Nhìn cái cách hắn khổ sở diễn đạt ý mình mà suýt nữa Hải phì cười. Cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, anh hỏi:
– Gọi di động thử chưa?
– Cậu ta tắt máy rồi.
– Thôi cũng được! – Anh Hải đứng lên. Xung quanh cái ghế chỗ anh ngồi giờ nước đã đọng thành một vũng nhỏ. Phong Nghi nhăn mặt. Hắn vừa lau nhà xong.
– Cám ơn anh hai – Hắn bực bội không hiểu tại sao mình lại vui mừng khi được anh Hải cho phép.
– Vậy để tao đi nấu chút cháo.
Anh Hải đi vào bếp. Thật lòng anh cũng thấy lo cho Vĩ Lạc, chỉ là… không thể nói ra mà thôi. Không chờ thằng em trai thắc mắc, anh nói luôn :
– Chứ mày đến đó, lỡ cậu ta bảo chưa ăn gì thì sao, mày có biết nấu không? Mà ăn đồ ăn của mày người khỏe còn bệnh, huống gì…
Phong Nghi giận tím mặt nhưng không cãi được. Hắn còn nhớ như in lần đầu tiên vào bếp nấu ăn. Khủng khiếp, nhà bếp hôm ấy cứ gọi là bãi chiến trường, chưa kể hai bàn tay hắn có mười ngón thì hết chín ngón phải quấn băng vì dao cắt trúng. Chứng kiến “sự kiện lịch sử” ấy, cộng với việc bị Tào Tháo rượt te tue, anh Hải không dám cho hắn nấu ăn lần thứ hai là hoàn toàn có lý.