I'll always love you - Chương 53
53.
– Good morning, ông cụ non!
Hạ trừng mắt nhìn về phía có tiếng nói. Vĩ Lạc ló đầu vào lớp, mỉm cười chào Phong Nghi. Nhưng khác với mọi ngày, hôm nay gương mặt nó trắng nhợt mệt mỏi. Chân mày nhỏ Hạ giãn ra, lo lắng:
– Mày sao vậy? Bệnh à?
Tháo ba lô quăng xuống bàn, nó toét miệng cười với Hạ, cao giọng:
– Mày nghĩ sao vậy, tao là super man, sao mà bệnh được chứ?
– Đồ khùng! – Hạ bĩu môi, chợt trở lại nghiêm túc – Nếu thấy mệt quá thì về nghỉ đi, lát tao xin phép cho.
– Thôi khỏi, cảm ơn lòng tốt. Mày muốn tao về để khỏi phải canh chừng tao phải không? – Vĩ Lạc giở giọng cà rỡn – Được một cô gái tốt bụng dễ thương như mày quan tâm, sao tao sợ tổn thọ quá hà!
Vừa nói, nó vừa liếc nhìn Phong Nghi. Tên đó vẫn đang chúi mũi đọc sách. Đáng ghét, một tiếng hỏi thăm cũng không có – nó đang ấm ức nghĩ vậy thì chợt “ông cụ non” ngẩng lên và bắt gặp cái nhìn của nó. Lập tức, hắn buông một câu ngang phè:
– Nhìn gì?
– Thấy mày in lặng nãy giờ nên nhìn vậy thôi! – Câu nói thản nhiên nhưng hàm ý trách móc của nó làm mắt nhỏ Hạ chuyển thành hình viên đạn. Phong Nghi vẫn không tỏ thái độ gì.
– Tôi tưởng cậu ốm nên định hỏi thăm, nhưng cậu nói cậu không sao, bảo tôi phải làm gì bây giờ?
– Nhưng… – Chạm phải ánh mắt Hạ, nó đành thôi – OK, OK, tao không đụng đến nữa là được chứ gì?
Nó lôi truyện ra đọc. Hạ gật gù hài lòng quay lại với bài Sử đang học, bỏ ngoài tai thắc mắc của Phong Nghi:
– Hai đứa mày có chuyện gì vậy?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiếng chuông hết tiết năm buổi chiều vừa vang lên, học sinh đã ầm ầm túa ra từ các phòng học như thể chúng đã bị giam ở đó hàng trăm năm. Hạ gom sách vở, nói với Phong Nghi:
– Hôm nay nhà tao có việc, mày chịu khó đi xe buýt nha.
– Ừ, mày bận thì về trước đi. – Vẫn mải mê chép bài trên bảng, Phong Nghi thờ ơ đáp lời. Nhỏ Hạ đã ra đến cửa lớp, còn ngoái đầu lại hỏi:
– Hay tao gọi cho anh Hải đến đón mày?
– Đã nói tao tự lo được mà. Mày coi tao là con nít lên ba hả?
– Xì, người ta lo cho mà còn… Thôi tao về à! – Hạ đi rồi, Phong Nghi vừa chép bài vừa lầm bầm: “Đồ con gái phiền phức!”
Khi hắn chép bài xong, nhìn quanh thì cả lớp đã về hết. À không, vẫn còn một người: củ đậu phộng vĩ đại, lúc này đang nhăn nhó ôm đầu.
– Sao cậu chưa về? – Hắn hỏi, cố che giấu sự quan tâm đằng sau cái giọng thờ ơ cố hữu. Vĩ Lạc tỏ ra lúng túng:
– À… ừm… tại tao… hơi nhức đầu! – Nói thế thôi chứ thực ra là nó chóng mặt, đi còn không vững làm sao dám lái xe. – Còn mày? Nhỏ Hạ đâu? Mày không về chung với nhỏ hả?
– Tôi ở lại chép bài cho xong. Hạ có việc bận về trước rồi.
Hai đứa cùng im lặng. Hắn lặng lẽ quan sát Vĩ Lạc, thấy cậu ta thực sự không ổn. Một cô lao công xách chổi và giỏ rác bước vào lớp, bắt đầu nhìn vệ sinh. Hắn nhìn đồng hồ: năm giờ rưỡi. Sau một hồi đắn đo, hắn lên tiếng:
– Tôi đưa cậu về nhà, được không?
– Mày… không đùa đấy chứ? – Vĩ Lạc có vẻ không tin vào tai mình.
– Ai hơi đâu mà đùa giỡn với người bệnh! – Hắn cầm ba lô của Vĩ Lạc – Nhanh lên, không tôi đổi ý thì cậu tự mà lo lấy!
Trên đường về nhà, mặc dù vừa đau đầu vừa chóng mặt nhưng Vĩ Lạc vẫn có thể nở một nụ cười mãn nguyện như thế thì thật là…
~~~~~~~~~~~~~~
– Nhà cậu không có ai sao? – Hắn ngồi xuống ghế, đưa trả Vĩ Lạc chiếc chìa khóa xe. Vĩ Lạc nhún vai:
– Ba tao đi Đà Nẵng bàn chuyện kinh doanh, mẹ tao đi du lịch Trung Quốc cuối tuần sau mới về, chị Duyên sắp đám cưới nên cũng xin nghỉ rồi, mẹ tao chưa tìm được người giúp việc mới.
Nói chuyện nhà mình mà nhìn Vĩ Lạc cứ như đang kể chuyện hàng xóm. Phong Nghi ngạc nhiên:
– Cậu ở một mình?
– Ừ.
– Vậy cơm nước thì sao?
– Tự làm chứ sao, mấy món đơn giản thì tao nấu được, kẹt quá đi ăn cơm tiệm là xong. Mà nè, tao gọi điện cho anh Hải rồi. Ảnh nói sẽ chờ mày ở trước nhà sách Lạc Hồng. Mày chịu khó một tí đi bộ ra đó nha.
Vĩ Lạc nói xong ho sù sụ. Phong Nghi vội rót một ly nước đưa cho nó:
– Cậu chắc là cậu không sao chứ?
– Mày thấy không, tao vẫn khỏe mà. Khỏi lo cho tao đi.
Vĩ Lạc cười toe trấn an Phong Nghi. Mặc dù rất thích Phong Nghi ở lại nhưng nó không thích Phong Nghi vì nó mà lo lắng. Hơn nữa nhỏ Hạ mà biết thì nó chỉ có nước chuyển hộ khẩu xuống âm phủ (theo ý nó thì thiên đàng có vẻ không thích hợp cho lắm).
– Ừm vậy… tôi về.
Đứng dậy đi về mà trong lòng Phong Nghi vẫn nóng như lửa đốt. Lần đầu tiên hắn thừa nhận: hắn thấy lo cho Vĩ Lạc.