I'll always love you - Chương 50
50.
Thấm thoắt, mùa hè đã trôi qua. Cái nắng gay gắt cháy bỏng đã lùi xa, nhường lại cho màu nắng thu vàng bắt đầu tràn về trên những tán phượng xanh mướt lá non. Qua mấy cơn mưa cuối hạ, hàng sao nhái nhà Phong Nghi xanh rờn đơm đầy những nụ. Cúc dại chen nhau mọc lẫn trong đám cỏ dọc lối đi, quấn quýt theo tà áo dài trắng của nhỏ Hạ đang dắt chiếc Wave vào sân nhà.
– Trời, tao có nằm mơ không?- Cái đầu bù xù của Phong Nghi ló ra từ nhà bếp. Mùi thức ăn thơm phức do tay nghề nấu nướng của anh Hải khiến Hạ dù đã ních căng bụng bằng một tô phở và một cái bánh bao vẫn còn thấy đói bụng.
– Mơ cái gì ? Mày xỏ xiên tao hả?
– Chứ mắc gì mà mới giờ này mày đã có mặt ở đây?
– Tao đến rủ mày đi học không được à?
– Nhưng….
– Sao hả? Không thích thì tao đi vậy! – Hạ tỏ vẻ giận.
– Thôi được rồi. Chờ tao 5 phút.
Hạ cười hài lòng, đi lên phòng khách. Đặt tô mì xuống bàn cho Phong Nghi, anh Hải nhíu mày thắc mắc:
– Không phải bình thường mày đi với Vĩ Lạc hả?
Hắn nhún vai:
– Cậu ta đâu phải tài xế riêng của em, với lại giờ hết hè rồi, chắc cậu ta cũng chẳng dư hơi vậy nữa đâu.
Nhưng Phong nghi đã đoán sai. Vĩ Lạc luôn có thừa năng lượng để làm những việc hắn cho là vớ vẩn. Bằng chứng hôm đó là Vĩ Lạc đã đến, lúc sáu giờ rưỡi khi mà hắn và nhỏ Hạ đi được khoảng 10 phút. Khỏi nói cũng biết nó rất thất vọng. Nó đã quen với quãng đường đến trường có ông cụ non ngồi phía sau rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lễ khai giảng đối với Vĩ Lạc lúc nào cũng” chán như con gián”. Năm lớp một, trong khi những đứa con nít cùng tuổi khác được bố mẹ đưa vào tận lớp, được mua cho những chùm bong bóng đủ màu để thả lên trời trong buổi lễ khai giảng đầu tiên của đời người, thì nó tự mình đến trường, đi bộ và mặc áo dài tay để che đi những lằn roi trên cánh tay non nớt. Nó hay oán trách tại sao cha mẹ lại sinh ra nó, và oán trách nhiều hơn khi nó biết mình đã được ra đời như thế nào. Một đứa con ngoài ý muốn từ tuổi trẻ bồng bột và nông nổi của cô tiểu thư con nhà giàu là mẹ nó. Sau đó là cuộc hôn nhân vội vã do ép buộc mà nó biết đã trói buộc cha nó đến tận bây giờ. Nó biết ơn ông đã nuôi nó lớn, cho nó ăn học đàng hoàng, dù nó chẳng phải là máu mủ. Nó cũng cầu mong ông sẽ hạnh phúc với tình yêu mà ông lựa chọn, dù cho đó không phải là mẹ nó, dù cho đó là một người mà nó không bao giờ ngờ tới.
…………………………..
– Vĩ Lạc! – Nhỏ Hạ đang đi qua đi lại canh chừng mấy thằng con trai hay quậy phá, dừng lại ngay chỗ Vĩ Lạc đang chống cằm nhìn lên sân khấu, làm như chăm chú lắm. Không đợi nó trả lời, nhỏ nói luôn:
– Ra về đến quán kem trước trường chờ tao.
– Chi vậy? Mày muốn tỏ tình với tao hả? – Vĩ Lạc cười, vẻ đùa cợt. Mấy đứa con gái lớp kế bên suýt đứng tim vì nụ cười đó.
– Tao không đùa – Hạ nghiêm giọng – Tao có chuyện muốn nói với mày.
~~~~~~~~~~~~~~
Tan học, nhỏ Hạ xách cặp đi nhanh ra khỏi lớp sau khi bảo Phong Nghi “ Mày chịu khó đón xe buýt mà về”. Lúc Vĩ Lạc đến quán kem “ Mưa”, nằm đối diện cổng trường, nhỏ Hạ đã ngồi chờ sẵn ở cái bàn khuất trong góc. Nhìn mặt con nhỏ nghiêm túc đến phát sợ. Và dĩ nhiên, những thứ nghiêm túc hoàn toàn không hợp với Vĩ Lạc. Kéo ghế ngồi xuống, nó phì cười nhìn nhỏ:
– Làm gì mà nhìn mày như quan tòa sắp hỏi tội phạm nhân vậy?
– Gần như vậy – Hạ không hưởng ứng câu nói đùa của Vĩ Lạc. Nhỏ đang cảm thấy khó khăn với những gì mình sắp nói ra.
– Rồi, tao nghe. Mày cứ nói đi.
– Uhm…. – Hạ có vẻ ngập nghừng – Tao với mày quen nhau bao lâu rồi?
– Hình như là hồi lớp sáu. Sao tự dưng mày hỏi chuyện đó?
– Mày có coi tao là bạn không? – Câu hỏi này hơi thừa, vì Hạ biết tỏng ngoài nhỏ, Vĩ Lạc chẳng có người bạn nào.
– Dĩ nhiên.
– Vậy tao hy vọng mày sẽ thành thật trước những điều tao sắp nói – Hạ bắt đầu – Hôm trước tao thấy mày chở Phong Nghi đi học, trưa lại thấy mày chở nó về, vậy là sao?
Vĩ Lạc giật mình. Nó đủ thông minh để đoán được nhỏ Hạ đang nghĩ gì, nhưng kinh nghiệm nhiều năm, nó bình tĩnh cười:
– Ờ thì… tình cờ thôi mà.
– Tình cờ? – Hạ cười khẩy – Ngày nào mày cũng tình cờ vậy hả?
– Hạ! – Vĩ Lạc bắt đầu thấy khó xử – Mày làm tao có cảm tưởng mày đang ghen đấy.
– Mày có ý gì với Phong Nghi?
– Mày điên à? Tao chỉ cho nó quá giang mà mày nghĩ đi đâu vậy hả?
– Mày nói dối. Mày tưởng tao không biết ánh mắt của mày nhìn Phong Nghi có ý nghĩa gì sao?
– Tao…
– Tao muốn nghe lời nói thật. – Hạ lạnh lùng.
Chị phục vụ mang ra hai ly nước cam rồi quay vào trong ngay. Vĩ Lạc đắn đo một hồi, sau cùng quyết định không cần phải giấu Hạ nữa. Dù sao nhỏ cũng biết hết rồi. Nó chậm rãi:
– Nếu tao nói tao yêu Phong Nghi, mày có tin không?
Nhỏ Hạ sững sờ đánh rơi cái muỗng xuống bàn. Vĩ Lạc đọc thấy trong mắt nhỏ nỗi bàng hoàng lẫn ngạc nhiên.
– Mày đang đùa phải không? – Giọng nói của Hạ như không còn âm sắc.
– Mặt tao giống đang đùa lắm hả?
Thời gian như đứng lại giữa hai người. Hạ lặng lẽ quan sát Vĩ Lạc. Nó như không còn là Vĩ lạc mà nhỏ quen biết- Vĩ Lạc chưa từng biết yêu ai thật lòng.
– Không được, tao phản đối.
Câu nói thẳng thừng làm Vĩ Lạc hụt hẫng. Thật sự, thật sự nó đã tin rằng Hạ sẽ ủng hộ nó.
– Tại sao?
– Hai người hoàn toàn không hợp nhau. Phong Nghi nghiêm túc trong chuyện tình cảm lắm, không đùa giỡn như mày đâu.
– Tao không đùa giỡn – Vĩ lạc trở nên nghiêm trang lạ – Tao yêu Phong nghi thật lòng.
– Nhưng Phong Nghi là con trai, con trai đó! – Hạ cũng nghiêm không kém.
– Thì sao nào? Tao yêu Phong Nghi vì chính con người nó, chỉ đơn giản vậy thôi!
– Vĩ Lạc! – Hạ có vẻ không còn kiên nhẫn – Tại sao mày lại như vậy hả? Mày chưa từng yêu ai thật sự cơ mà? Mày nói đi, mày chỉ đang đùa giỡn thôi, phải không?
Vĩ Lạc cảm thấy tổn thương. Đùa giỡn à? Tình cảm của nó đối với Phong Nghi, có chỗ nào là đùa giỡn? Nhìn thẳng vào mắt nhỏ Hạ, nó gằn rõ từng tiếng:
– TAO – YÊU – PHONG – NGHI – MÀY – NGHE – RÕ – CHƯA?
– Mày… – Hạ hơi bất ngờ trước cái sự nghiêm chỉnh đột xuất của Vĩ Lạc. Cũng phải thôi, Vĩ Lạc mà nhỏ từng quen đào hoa số một, coi tình yêu như một trò chơi, đem trái tim của không biết bao nhiêu cô gái làm món đồ chơi giải trí, vậy mà bây giờ… Nhỏ không thể tin được có một ngày trái tim như cơn gió của Vĩ Lạc, cơn gió hết đùa giỡn với bông hoa này rồi bay đến bông hoa khác, lại chỉ thuộc về một người duy nhất. Nếu đó là một đứa con gái nào đó thì có lẽ nhỏ sẽ vui mừng cho cái thằng bạn trời đánh thay bồ như thay áo đã tìm được “tình yêu đích thực”. Nhưng vì đó là Phong Nghi, nhỏ sẽ phản đối đến cùng. Không phải vì hắn là con trai hay bạn thân của nhỏ, mà quan trọng hơn, hắn là người nhỏ thích. Mà khi đã thích một người thì một đứa con gái – dù là bạo lực như nhỏ, cũng chỉ mong người đó hạnh phúc. Lấy gì để chắc chắn rẳng Vĩ Lạc sẽ làm được cái điều mà cả nhỏ, cả Phượng ngày trước cũng không làm được?
– Phong Nghi có biết chuyện này chưa? – Hạ nhấp một ngụm nước cam, nhìn Vĩ Lạc chằm chằm theo cái cách một con mèo đang tính toán xem phải hành hạ con chuột như thế nào cho bõ ghét. Và Vĩ Lạc – dù đang bị “tình yêu làm cho mờ mắt” >o<, vẫn chột dạ trước cái nhìn đó. Giọng nó ỉu xìu: - Chưa. Tao đâu có điên. Nhỏ Hạ thở phào: - Vậy thì tốt rồi. Nhân lúc chưa có gì sâu đậm, mày nên quên nó đi. - Mày nói nghe sao dễ dàng như lấy cục tẩy mà xóa một cái tên bằng viết chì vậy? - Với mày thì đâu có khó gì? – Hạ mỉm cười. Vĩ Lạc chưa từng thấy nhỏ cười dễ ghét đến thế. – Bao nhiêu đứa con gái trước đây, mày phủi như phủi bụi đấy thôi. - Tao đã nói là Phong Nghi khác tụi nó, mày không hiểu hả? – Vĩ Lạc nổi giận. Hạ mà không phải con gái chắc nó bụp nãy giờ rồi. Nhỏ thản nhiên: - Có gì mà khác. Tao có thể giúp mày. Nói xong, không để Vĩ Lạc kịp ý kiến ý cò gì ráo, nhỏ đứng dậy đi một mạch ra khỏi quán, bỏ lại “củ đậu phộng” với một cục tức to đùng.