I'll always love you - Chương 48
48.
Biển đêm thật đẹp và yên tĩnh. Khác hẳn với màu xanh biếc thơ mộng ban ngày, nước biển giờ thẫm lại, sóng sánh như một biển thủy ngân đang tắm mình dưới ánh trăng. Xa xa, tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá nghe rào rạt như bản hòa tấu của thiên nhiên. Bầu trời trong như một tấm gương, đơn độc một vầng trăng chưa tròn hẳn, tỏa ánh sáng vàng nhạt dìu dịu. Trăng chảy tràn trên cát, trên tóc, trên quần áo Phong Nghi. Đôi giày xách ở một tay, hắn khoan khoái bước dọc bờ biển, tận hưởng cảm giác dễ chịu được vùi chân vào lớp cát vẫn còn hơi ấm ban ngày. Đôi mắt nâu của hắn hướng ra xa, làm cho ánh nhìn vốn đã sâu lại càng sâu thăm thẳm. Đột nhiên, hắn thấy mình cô độc. Chẳng có lý do gì đặc biệt, lần nào đứng trước biển, hắn cũng có cái ý nghĩ đó. Mẹ hắn từng bảo, nếu con người có thể một mình tồn tại được thì chẳng cần phải gặp nhau để làm gì. Bất kỳ người nào ta quen biết, đó cũng là nhân duyên cả. Mẹ còn nói, dù mạnh mẽ đến đâu, rồi cũng có lúc con người ta mệt mỏi, cần phải có một bờ vai để tựa vào… Hắn tự hỏi liệu hắn sẽ dựa vào ai, nếu một ngày hắn cảm thấy mình không đủ sức? Nghĩ vẩn vơ, rồi hắn ước phải chi có mẹ ở đây…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Phong Nghi, mày ra đây sao không rủ tao?
Giọng nhỏ Hạ chói lói vang lên, báo cho hắn biết “thời khắc bình yên” đã chấm dứt. Nhăn nhó nhìn nhỏ ngồi xuống cát cạnh mình, hắn trả lời:
– Thấy mày đang nói chuyện với dì Thanh nên tao đi trước. Mày biết phải tìm tao ở đâu mà, kêu ca gì?
– Nhưng dù sao mày cũng nói cho tao một tiếng chứ. Mày làm tao tìm khắp nhà – Hạ quay qua nhìn Phong Nghi, mắt chớp chớp ra vẻ ngây thơ, làm hắn nổi gai ốc – Mày phải thương xót cho cô gái bé bỏng yếu đuối tội nghiệp này, người đã hết lòng đi theo mày từ thành phố ra tận đây…
– Thôi đi bà, hoang tưởng vừa thôi! Bệnh bà ngày càng nặng hay sao hả?
Tiếng Vĩ Lạc oang oang sau lưng làm Phong Nghi đứng bật dậy như một cái lò xo. Hắn méo mặt nhận ra đúng là Vĩ Lạc thật. Ôi, còn đâu khoảnh khắc hiếm hoi của hắn…! Không biết kiếp trước hắn đã làm gì thất đức mà kiếp này lại bị trời phạt thê thảm vầy nè? (không phải thất đức, mà là… mắc nợ Vĩ Lạc, hì hì >0<) - Sao cậu lại ra đây? – Hắn hỏi bằng cái giọng “không – ai – khổ - hơn – tui”. - Tao nhớ mày nên đi tìm – Vĩ Lạc nhe răng cười - nụ cười nham nhở nhất mà hắn từng thấy. - Cấm cậu ăn nói kiểu đó! – Hắn quát Vĩ Lạc. Chà, phải chi có cái gương, hắn sẽ thấy mặt hắn hơi đỏ lên, trông rất buồn cười. - Tao nói thật mà mày không tin tao sao? – Vẫn cái giọng đùa cợt khiến đầu hắn muốn nổ tung. Cái thằng chết tiệt này.... Hắn mím môi, buông một câu xanh rờn: - Cậu ở đây thì tôi đi về! Thấy Phong Nghi có vẻ sẽ bỏ đi thật, Vĩ Lạc mới chịu ngưng cái kiểu nói chuyện cà rỡn đó lại. Mải vui vì chọc tức được ông cụ non, nó không để ý ánh mắt nhỏ Hạ đang nhìn mình rất lạ. Phong Nghi lại ngồi xuống, thích thú vùi chân vào cát, cứ như một đứa trẻ lần đầu thấy biển. Vĩ Lạc quan sát từng cử chỉ của Phong Nghi, tim nó đập liên hồi. Sao lại có những lúc ông cụ non dễ thương thế, khiến nó cảm thấy thật khó làm chủ được cảm xúc của mình. Ôi, nếu có thể, nó chỉ muốn được ôm lấy Phong Nghi, giữ hắn trong vòng tay mình mãi; nó khao khát biết bao nói cho hắn biết tình cảm trong lòng nó, rằng nó đã trót yêu hắn, yêu thật là nhiều. Nó muốn bắt đền hắn, tại sao lại xuất hiện trong đời nó, làm cho trái tim vốn lạnh lùng nguyên vẹn của nó lỗi nhịp không biết bao nhiêu lần, mà hắn thì cứ vô tư không biết. Bao giờ mày mới thôi ngốc hả Phong Nghi? - Vĩ Lạc ! - .... _ TRẦN ĐẰNG VĨ LẠC! – Kêu mấy lần không được (tên đó đang bận ngắm... người ta mà!), Hạ bực bội hét tướng lên, làm cả Phong Nghi lẫn Vĩ Lạc đều giật nảy mình. Sau khi định thần lại, Vĩ Lạc nhìn Hạ, hỏi một câu nửa đùa nửa thật: - Dạo này mày hay điên đột xuất quá vậy Hạ? Tai tao đâu có điếc! - Hừ! – Hạ vẫn chưa hết hậm hực – Vậy sao tao kêu hoài mà mày không trả lời? - À, tao đang bận suy nghĩ – Vĩ Lạc cười trừ - Mà mày kêu tao có chuyện gì không? - Tao muốn nghe mày hát. - Sao tự dưng trở chứng vậy? Tao hát dở òm! - Mày xạo vừa thôi, có người bật mí với tao là mày hát rất hay, không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp – Hạ nháy mắt. Vĩ Lạc làu bàu: - Ai mà ác vậy? - Anh Khanh chứ ai! – Nói xong Hạ thảng thốt nhận ra mình lỡ miệng. Vĩ Lạc lặng người, nhưng nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chỉ có ánh mắt là đau đớn. Không phải nỗi đau quặn thắt mà chỉ âm ỉ, như vết thương không chảy máu mà cứ đau hoài. - Hạ, mày vô ý tứ quá! Con gái gì mà... - Phong Nghi lừ mắt nhìn Hạ. Con nhỏ khẽ cắn môi, có vẻ hối hận. Quay lại, hắn chạm phải ánh mắt Vĩ Lạc. Đau. Tự dưng tim hắn nhói lên. - Thôi được, hát thì hát! - Vĩ Lạc gượng cười. Đầu nó trống rỗng, chỉ có cái cảm giác đau là hiện diện thật rõ ràng. - Không thích thì đừng miễn cưỡng - Phong Nghi nhẹ giọng, kéo tay nhỏ Hạ - Về thôi! Đi được một quãng, ngoái lại nhìn, hắn vẫn thấy Vĩ Lạc đang đứng đấy, mắt nhìn ra biển.