I'll always love you - Chương 47
47.
– Ah, đến biển rồi! – Tiếng reo của nhỏ Hạ đánh thức Phong Nghi. Hắn vội nhìn ra cửa sổ. Biển hoàng hôn đẹp quá. Mặt biển ánh lên màu hồng rực rỡ, lấp lánh nắng chiều, lăn tăn gợn sóng. Trông xa, biển như chiếc khăn lụa vắt ngang qua trời. Lòng hắn dịu lại, chìm vào hồi ức. Tự dưng hắn nhớ mẹ. Hình ảnh mẹ tưởng như đã nhạt nhòa từ lâu bỗng trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng hắn. Khi hắn còn nhỏ, hắn cũng thường cùng ba mẹ đi chơi Nha Trang như thế này. Mẹ hắn yêu biển lắm, yêu đến mức đặt tên cho anh hai hắn là Hải cơ mà. Còn hắn, có lẽ được di truyền từ mẹ, hay là từ khi làm quen với những từ Hán Việt, hắn cũng yêu biển vô cùng?
Gia đình Phong Nghi nói chung thuộc hàng khá giả nên việc có một biệt thự nghỉ mát ở vùng biển Nha Trang thơ mộng này chẳng có gì là khó hiểu. Ngôi biệt thự do ba hắn thiết kế – ông đã từng có bốn năm học về kiến trúc ở Mỹ -tất cả các phòng đều có ban công hướng ra phía biển. Hắn và anh Hải, mỗi người có một phòng riêng, còn lại một số phòng trống thì dành cho khách. Mấy năm trước, đó là nhỏ Hạ, năm nay thì có thêm Vĩ Lạc. Thiệt tình mà nói, phải khó khăn lắm Vĩ Lạc mới dìm được cái cục thắc mắc lẫn ngạc nhiên to đùng xuống khi chiếc xe từ từ lăn bánh vào khuôn viên biệt thự. Nó không tưởng tượng được một đứa gia đình khá giả, phải nói là giàu có như Phong Nghi mà lại phải cực khổ làm thêm chỉ để mua cái máy MP3, trong khi chỉ cần hắn mở miệng nói với ba hắn, thì mười cái cũng có chứ đừng nói một. Dĩ nhiên, những điều này Vĩ Lạc chỉ thầm nghĩ, chứ nó đâu ngu dại gì mà đi nói ra. Nó có linh cảm rằng chỉ cần nhắc tới vấn đề này thôi, Phong Nghi sẽ tuyệt giao với nó ngay.
Các phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mệt mỏi sau một ngày ngồi xe, Phong Nghi chỉ muốn lên phòng mà lăn ra cái giường nệm êm ái, nhưng hắn còn bận thủ tục chào hỏi vợ chồng bác Hoài – những người trông coi biệt thự này cho ba hắn. Nhỏ Hạ với Vĩ Lạc, vì không liên quan gì nên đã tót lên phòng trước rồi. Bởi vậy, hắn mừng như người chết đuối vớ được cọc khi ba hắn bảo:
– Anh hai con ở đây được rồi, con lên phòng nghỉ trước đi. Nhớ bảy giờ xuống ăn cơm.
Anh Hải cười với hắn – “nụ cười thiên thần” mà hắn lại cảm nhận được một ý nghĩa vô cùng đáng sợ:
– Nhóc đem đồ của tao lên luôn nghe!
Trời ơi, hắn làm sao mà từ chối được! Hic, khổ thân hắn, hai tay hai cái túi bự chảng, thêm cái ba lô trên lưng, người ngoài không biết sẽ tưởng hắn là phu khuân vác hành lý (!) Anh hai cũng thật là, bình thường hiền lành là thế, mà khi cần cũng rất biết cách hành hạ người khác.
– Đưa đây, ông cụ non!
Một bàn tay giành lấy cái túi xách từ tay hắn. Hắn chưa kịp phản ứng thì người đó lại giành luôn cái túi ở tay kia. Vĩ Lạc đứng trước mặt hắn, toe toét cười:
– Trông mày mệt như vậy mà còn phải tha cái đống này, chắc nằm bẹp luôn quá!
– Nhiều chuyện, ai cần cậu lo! – Hắn khỏa lấp sự biết ơn trong câu nói ngang phè bực bội. Vĩ Lạc không tắt nụ cười, nhìn phát ghét. Thế nhưng, nếu có một ngày nụ cười đó không còn hiện diện, chắc là hắn sẽ nhớ lắm. Ôi không, hắn đang nghĩ cái quái gì thế không biết. Nhớ củ đậu phộng vĩ đại à? Còn lâu!