I'll always love you - Chương 46
46.
Chiếc xe du lịch mười chỗ ngồi từ từ lăn bánh ra đường lớn, bỏ lại phía sau căn nhà hai tầng xinh xắn giờ chỉ còn là một chấm xanh mờ mờ. Nhỏ Hạ láu táu giành chỗ ngồi gần dì Thanh, huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời như thể cả thế kỷ nhỏ chưa có dịp nói chuyện. Anh Hải ngồi cạnh ghế của ba Phong Nghi – hôm nay ông đảm nhiệm việc lái xe. Lâu lâu mới gặp nhau, hai cha con có rất nhiều chuyện để trao đổi, ờ, trong đó bao gồm cả việc “sao con vẫn chưa có bạn gái? Định ở giá hay sao?” Phong Nghi cố nín cười khi thấy anh Hải đỏ mặt. Nhưng ánh mắt anh lại làm tim hắn nhói lên. Sao mắt anh lại buồn như thế? Đằng sau ánh nhìn tưởng chừng như bình thản đó, anh đang cất giữ điều gì?
~~~~~~~~~~~~
Vĩ Lạc bâng quơ nhìn ra cửa sổ. Xe đã ra khỏi thành phố với những tòa nhà cao tầng, những dòng xe cộ ngược xuôi đông đúc và đầy khói bụi, mở ra khoảng không gian bát ngát, rợp màu xanh cây cỏ. Nó nhớ hồi trước, lâu lắm rồi, nó cũng có một chuyến đi chơi như thế này. Đó chắc cũng là lần duy nhất trong đời nó được đi chơi chung với ba. Chuyện hi hữu, lần đó nếu không có chú Thắng nói giúp thì chưa chắc nó được đi. Giờ nhớ lại, nó vẫn thấy sao giống giấc mơ, giấc mơ có thật, giấc mơ xa lắm rồi. Dạo này ba nó tiệc tùng nhiều hơn, bữa nào về nhà cũng say mèm, và nó thì thường xuyên có dịp mặc áo dài tay đi học trong khi trời nóng kinh khủng. Bởi vậy, có cho vàng nó cũng không dám đi với ông như hồi bé. Mà nhắc chú Thắng mới nhớ, mấy hôm trước chú có đến nhà nó chơi, đem cho ba nó xấp tài liệu bỏ quên ở công ty. Mấy năm không gặp mà chú chẳng thay đổi gì cả. Vẫn đôi mắt đẹp với ánh nhìn dịu dàng, vẫn nụ cười ấm áp, vẫn nhớ mua cho nó loại bánh đậu xanh nó thích ăn nhất. Cũng may hôm ấy mẹ nó không có nhà, nên chú ở chơi đến tận chín giờ tối. Kể cũng lạ, nó có cảm giác mẹ nó không thích chú Thắng. Mỗi khi gặp chú, mẹ lại nổi giận, dù chú chẳng nói hay làm gì sai trái. Nó thì khác, nó thích chú Thắng lắm. Lần đầu tiên nó gặp chú là khi học lớp hai. Chú đến nhà tìm ba nó vì có việc gấp ở công ty. Chú cười và xoa đầu nó thật dịu dàng, khiến nó giật thót người. Cả ba mẹ nó còn chưa đối với nó như thế bao giờ. Trước khi cùng ba nó đến công ty, chú còn hỏi nó thích ăn gì, lần sau chú sẽ mua khi đến chơi, và kể từ đó, bất cứ khi nào chú xuất hiện ở nhà nó là nó có bánh đậu xanh ăn.
Ngoài mối quan hệ công việc, nó nghĩ có lẽ ba nó và chú Thắng còn là bạn thân. Nó thấy chú hiểu ba nó còn hơn cả mẹ, mà bằng chứng là nó chưa thấy ba cãi nhau với chú Thắng bao giờ, trong khi hầu như ngày nào mẹ nó cũng có chuyện với ông, vì thường xuyên làm những việc ông không thích. Dần dần, chú giống như một thành viên trong gia đình nó. Có lần ba nó ốm, mà mẹ thì đi chơi Đà Lạt với mấy cô bạn đến cả tuần lễ, người giúp việc nhà nó về quê chưa lên. Năm ấy nó mới mười tuổi. Chú Thắng đến nhà chăm sóc cho ba và nó. Nó phát hiện ra chú thật là đảm đang, việc gì trong nhà chú cũng làm được: nấu ăn cho nó, nấu cháo và pha sữa cho ba. dọn dẹp nhà cửa, làm vườn, thay cái bóng đèn trong phòng tắm bị hư… Nó tự hỏi chú lấy đâu ra kiên nhẫn để ở bên cạnh trông chừng ba nó suốt, vì khi bệnh ông rất dễ nổi nóng. Mỗi khi bị ông quát mắng, nó thấy chú Thắng buồn, tưởng chú sẽ bỏ về, nhưng không, chú chỉ cười hiền. Đôi mắt chú dường như chẳng biết giận bao giờ…
Miên man với dòng suy nghĩ, Vĩ Lạc ngủ quên lúc nào không biết. Chỉ đến khi có cảm giác lạnh ngắt ở má, nó mới choàng tỉnh dậy. Phong Nghi chìa cho nó chai nước:
– Tối qua đi ăn trộm hay sao hả? Uống nước đi!
Cầm chai nước, nó uống một hơi gần hết. Giờ nó mới nhận ra là nó khát, chắc tại món cơm chiên chị Duyên làm hồi sáng hơi mặn. Quệt tay áo ngang miệng, nó trả chai nước cho Phong Nghi, nhăn nhở cười:
– Tao nhớ mày quá không ngủ được. Đến đó rồi mày ở chung phòng với tao nha BÉ CƯNG!!!- Nó cố tình nhấn mạnh hai chữ “bé cưng”, thích thú nhìn đôi mắt Phong Nghi ánh lên tức tối. BỐP! – quyển sách hắn đang cầm trên tay bay thẳng vào đầu nó cùng với tiếng gầm gừ đe dọa:
– Muốn sống thì hãy im miệng lại!