I'll always love you - Chương 4
4.
– Vĩ Lạc, đưa cái nón cho tôi!
– Không thì sao? – Vĩ Lạc lại nhơn nhơn cười, nhìn gương mặt Phong Nghi đỏ lên giận dữ. Giờ nó khám phá ra một điều là chọc tức Phong Nghi rất vui.- Tao tịch thu cái nón này, được không?
– Cậu ngang ngược vừa phải thôi – Phong Nghi nhào tới chụp cái nón, nhưng nó đã nhanh chân lùi ra xa. Hôm nay nhỏ Hạ không đi học, nó tha hồ chọc phá người khác mà không sợ bị bà la sát cằn nhằn. Phong Nghi là nạn nhân cuối cùng trong buổi học sáng nay. Nói là nạn nhân cuối cùng là vì lúc này tan học đã lâu, trong lớp chỉ còn hai đứa giằng co để giành cái nón. Phong Nghi sốt ruột nhìn đồng hồ. Nếu cứ lần khân với “củ đậu phộng” chết tiệt này thì hắn sẽ trễ giờ làm thêm mất.
– Trả cho tôi đi, tôi có việc phải đi bây giờ.
– Nếu mày gọi tao bằng anh và làm giùm tao bài tập toán – Vĩ Lạc xoay xoay cái nón trên tay – thì tao sẽ trả cho mày.
– Không đời nào!- chịu hết nổi, hắn quát lên- Cậu nghĩ cậu là ai vậy hả?
“Cứng đầu” – Vĩ Lạc thú vị nghĩ. Chợt cái nón vuột khỏi tay nó, bay xuống đường. Phong Nghi chồm người qua lan can. Cái nón trắng hắn mới mua giờ đang nằm phơi trên mặt đường. Một chiếc xe chạy qua, và một thằng nào đó thò chân vớt luôn cái nón.
– Cậu thấy vui rồi chứ? – Hắn tặng cho Vĩ Lạc một cái nhìn chán ghét rồi xách cặp bỏ đi mất. Thật là tức chết được, tại sao hắn lại gặp một người như vậy chứ? Chắc kiếp trước hắn đã gây ra tội lỗi gì to lớn lắm nên giờ mới bị trừng phạt như vậy. Cái nắng như thiêu đốt phủ chụp lấy hắn. Khó chịu quá. Lúc này hắn không còn cách nào hơn là cong lưng đạp thật nhanh, mong sớm tới nơi để tránh cái nắng đổ lửa này.
Cửa hàng thức ăn nhanh Quickly cách trường hắn khoảng hai mươi phút đi xe đạp. Nơi này luôn đông khách nên những người làm phục vụ như hắn lúc nào cũng mệt nhoài. Hắn dựng xe, chạy vội vào trong.
– Nhanh lên Nghi, lại phụ anh một tay!
Anh Lam nhìn thấy hắn, mừng rỡ kêu rối rít. Anh đang toát mồ hôi với một hàng khách dài đang đứng trước quầy. Hắn vơ vội cái áo đồng phục màu xanh dương, khoác vào rồi chui ra sau quầy, đến cạnh anh:
– Xin lỗi, em đến trễ.
– Chuyện đó nói sau. Đi giao bánh giùm anh.
Anh đưa cho hắn một hộp to đùng với tờ giấy ghi địa chỉ
– Lẹ lẹ nha. Khách gọi điện nãy giờ rồi!
– Dạ!
Hắn nhăn mặt, nhét tờ giấy vào túi áo, xách hộp bánh chạy ra ngoài. Anh Lam gọi giật lại:
– Quên nữa, chìa khóa xe nè!
Hắn quay lại nhận chìa khóa. Thấy hắn không đội nón, anh Lam nói:
– Lấy nón của anh kìa…
– Lam ơi, khách chờ – lại có tiếng gọi. Anh Lam vội chạy đi. Nhìn quanh không tìm thấy cái nón, hắn cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài. Tưởng vào đây là yên, ai dè lại phải phơi đầu ra nắng. Càng nghĩ hắn càng thấy giận thằng Vĩ Lạc đã làm mất cái nón của hắn.
Sau vài lần chạy đi chạy về như thế, cuối cùng thì hắn cũng có chút thời gian để thở. Khách đã bớt đông. Hắn phụ anh Lam lau dọn bàn ghế.
– Em không khỏe à? – Anh Lam nhìn gương mặt đỏ gay của hắn với ánh mắt lo lắng.
– Dạ không. Chắc tại em đi nắng nhiều quá. – Hắn mỉm cười, tiếp tục công việc của mình. Anh Lam bỏ miếng giẻ lau xuống bàn, kéo hắn lại gần, rồi một tay đặt lên trán hắn, một tay đặt lên trán mình.
– Coi nào, hình như em hơi sốt. Em nên nghỉ một chút đi.
– Thôi em làm được mà.
Anh xoa đầu hắn:
– Đi nghỉ chút đi. Nhìn em mệt lắm đó.
– Dạ, vậy… em nằm ngủ một chút thôi. Khi nào có khách anh nhớ gọi em.
Hắn cởi áo khoác, nằm lên chiếc ghế dài cạnh quầy. Nhức đầu quá, hắn chỉ muốn ngủ. Mi mắt hắn nặng trĩu.
Lam lau bàn ghế xong, bước đến gần chỗ Phong Nghi. Anh ngồi xuống, nhìn gương mặt đang ngủ, dễ thương và bình yên như một đứa trẻ. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên những sợi tóc cứng bù xù, thoảng mùi bạc hà và cả mùi của nắng. Hơn nửa tháng trước, anh với Nghi cùng vào làm ở đây. Nghi ít nói, thỉnh thoảng hơi cộc cằn khi bị làm phiền nhưng rất chăm làm. Mà hình như từ khi có Nghi, khách hàng nữ ngày càng nhiều. Anh nghĩ họ đã bị dáng vẻ lạnh lùng băng giá của Nghi chinh phục. Chị Như, chủ cửa hàng vẫn hay nói đùa rằng mấy cô gái đó đến đây không phải để mua thức ăn mà là để ngắm Nghi.
– Lam, đang làm gì đó?
Tiếng con gái thanh thanh nhỏ nhẹ nhưng Lam giật nảy mình. Anh bối rối đứng dậy. Chị Như nhìn anh dò xét.
– Có chuyện gì à?
– Không… không có gì – Lam cố che giấu sự lúng túng của mình – Chị về khi nào vậy?
– Thành mới đưa chị về.
Thành là người yêu của chị, ngày nào cũng đến cùng chị đi ăn trưa. Chị Như nhìn dáo dác chung quanh một hồi rồi hỏi:
– Ủa, Nghi chưa đến làm hả? Trễ lắm rồi mà?
– Nó đang ngủ, chị nhỏ tiếng một chút! – Lam đưa một ngón tay lên miệng – Thấy nó hơi mệt nên em bảo nó cứ nằm nghỉ…
– Lam có vẻ rất quan tâm Nghi?
Nghe chị Như nói thế, tự dưng mặt Lam nóng bừng. Cũng may lúc đó có khách, chị Như mới chịu buông tha.