I'll always love you - Chương 39
39.
Ngồi sau lưng Vĩ Lạc chạy lòng vòng qua nhiều con đường mà vẫn chẳng thấy hắn nói gì, tự nhiên Phong Nghi cảm thấy khó chịu. Bình thường huyên thuyên nói mãi không dứt, hôm nay thì im lặng một cách bất thường, bảo sao hắn không thắc mắc cho được chứ. Chẳng lẽ “củ đậu phộng” giận vì phải chờ lâu?
– Hôm nay cậu sao vậy? – Hắn chạm vào vai Vĩ Lạc, hỏi bằng cái giọng ngang ngang như thường lệ.
– Chẳng sao cả! – Vĩ Lạc đáp trống không. Hắn đã thấy hơi bực, nhưng vì nghĩ mình đã để Vĩ Lạc chờ, hắn vẫn giữ giọng bình thản:
– Giận tôi chứ gì?
– Mày cứ thử đứng chờ ai đó hơn nửa tiếng đi rồi biết!
– Có phải tôi cố ý đâu!
– Hừ, không cố ý! – Hắn nghe tiếng Vĩ Lạc cười khẩy – Mày biết chắc chắn tao sẽ đến đón lúc năm giờ, vậy mà còn bỏ đi với anh Lam!
Đang định xin lỗi mà cái kiểu nói chuyện của Vĩ Lạc làm Phong Nghi phát cáu. Hắn lạnh lùng buông một câu:
– Nói nhiều quá, nếu thấy đợi lâu phiền phức vậy thì sao cậu không về đi, chờ tôi làm gì? Tôi đâu có cần cậu đưa đón chứ? Sao cậu thích lo chuyện của người khác quá vậy?
– Mày…
Vĩ Lạc mím chặt môi, và nếu ai nhìn vào mắt nó lúc này thì chắc sẽ thấy trong đó bừng bừng như có lửa. Không báo trước, nó quay ngoắt xe, làm những người đi đường được một phen kinh hoàng khi thấy nó tấp ngang đầu một xe tải. Mắt họ thiếu điều trợn ngược như đang theo dõi một màn xiếc ngoạn mục. Dĩ nhiên, với một tay lái lão luyện như nó thì trò trẻ con đó chỉ là chuyện vặt. Phong Nghi ôm nó chặt cứng, đầu áp hẳn vào lưng nó, và chẳng nói được lời nào vì quá bất ngờ. Xe vừa dừng sát lề đường, hắn vội nhảy xuống, quát nó:
– Cậu làm…
Câu nói chưa kịp phát ra trọn vẹn đã bị chặn ngang khi Vĩ Lạc tóm lấy hai cổ tay hắn và nhìn thẳng vào mắt hắn. Ngọn lửa trong mắt Vĩ Lạc bùng lên giận dữ theo từng tiếng gằn giọng:
– Tao không cho phép mày nói với tao cái kiểu đó!
Không để cho Phong Nghi lên tiếng, nó nói một tràng, bao uất ức dồn nén từ lâu tuôn ra như nước vỡ bờ:
– Tao xấu xa lắm hả? Tao quan tâm mày là phiền phức, là sai trái hả? Tao đã làm gì để mày ghét đến mức không muốn cho tao ở bên cạnh mày? Nếu sự tồn tại của tao làm cho mọi người khó chịu đến vậy, tại sao ba mẹ lại sinh ra tao làm gì?
– Tôi… – Bất ngờ trước sự giận dữ của Vĩ Lạc, mãi Phong Nghi mới mở miệng được, nhưng “củ đậu phộng” đã cắt ngang, gương mặt đỏ bừng tức giận:
– Tao không muốn nghe mày giải thích, không cần mày phải thương hại tao! Mày cũng như mọi người, khinh thường tao, ghét bỏ tao phải không?
– VĨ LẠC!! – Phong Nghi quát lên, hy vọng Vĩ Lạc chịu bình tĩnh lại mà nghe hắn nói. Nhiều người đi đường đang nhìn cả hai với ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò, đặc biệt là khi hai đứa lại trong cảnh “tay trong tay” thế kia.
– Cậu làm tôi đau. Bỏ ra!- chết tiệt cái kiểu nói chuyện lạnh lùng này đi!-Phong Nghi tự rủa thầm mình. Đâu phải hắn ghét Vĩ Lạc, đâu phải hắn vô tâm, nhưng từ đó đến giờ, hắn chưa bao giờ cảm thấy dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình. Ngay cả lúc này, dù muốn nói một lời quan tâm Vĩ Lạc, hắn cũng chẳng biết nói thế nào. Còn xin lỗi tên đáng ghét ấy thì cục tự ái to đùng lại không cho phép. Khổ thân hắn ghê!
– Xin lỗi. – Vĩ Lạc vội buông tay Phong Nghi ra. Hắn xoa xoa hai cổ tay đỏ ửng, ánh mắt nhìn Vĩ Lạc vẫn thật bình thản và tĩnh lặng. Tự dưng tim Vĩ Lạc nhói đau, cái ánh nhìn thản nhiên kia làm nó thấy mình bị tổn thương. Cuối cùng Phong Nghi cũng chẳng hiểu gì cả. Tại sao tên ấy lại ngốc thế, không chịu nhận ra vì ai mà nó phải lo lắng, vì ai mà nó sẵn lòng vứt bỏ mọi tự tôn riêng mình, vì ai mà nó không còn là chính nó nữa. Vậy mà nó lại yêu cái sự ngốc nghếch ấy, thế mới chết chứ!
Mệt nhoài như đã đi bộ hàng cây số, nó uể oải ngồi lên xe, lặng lẽ nói với Phong Nghi:
– Thôi, về!
~~~~~~~~~~
Phong Nghi chợt thấy mình muốn biết rõ hơn về Vĩ Lạc. Xem ra cậu ta không phải là loại công tử con nhà giàu ham chơi hơn ham học, lúc nào cũng có người chiều chuộng hầu hạ đến hư hỏng như hắn đã từng nghĩ. Hình như tên ấy không được yêu thương – hắn thoáng nghĩ, nhớ lại lời nhỏ Hạ nói. Chắc là Vĩ Lạc thường bị ba đánh… Hóa ra hắn còn hạnh phúc lắm, vì hắn còn ba, còn anh Hải. Còn mẹ Vĩ Lạc thì sao nhỉ, cậu ta không sống với mẹ sao?
– Xin lỗi vì hồi nãy đã to tiếng với mày! – Thấy Phong Nghi im lặng, tưởng hắn giận, Vĩ Lạc đắn đo một hồi rồi ngập ngừng lên tiếng. Rốt cuộc nó phải là người đi xin lỗi. Phong Nghi không trả lời. Nó khẽ lắc đầu, nén tiếng thở dài vào lòng. Ôi, một ngày thật tồi tệ, làm nó mệt mỏi và chán nản đến mức chỉ muốn phải chi được tan biến đi cho rồi.
Lời xin lỗi của Vĩ Lạc làm Phong Nghi kinh ngạc. Hắn cứ tưởng “củ đậu phộng” giận mình, ai dè lại chịu xin lỗi hắn. Một cảm giác mà sau nhiều năm nghiên cứu, nhân loại đặt tên là “áy náy” bắt đầu xuất hiện trong lòng hắn. Phải chăng hắn mới là người nên nói câu “xin lỗi”?
– Vĩ Lạc đi ăn kem không?
Lời nói thốt ra khỏi miệng thật khó khăn. Mặt hắn thoáng chốc đỏ bừng dù gió chiều mát rượi đang xổ tung mái tóc bù xù của hắn. Hắn chưa bao giờ nói những lời như thế với bất cứ ai, kể cả nhỏ Hạ là bạn thân của hắn. Mỗi lần đi chơi đâu đó đều là nhỏ qua nhà lôi hắn đi, tiền thì ai ăn gì, mua gì nấy trả. Còn Phượng… Lòng hắn thoáng xao động khi cái tên ấy chợt hiện lên trong đầu. Có bao giờ hắn với Phượng đi chơi riêng với nhau đâu. Học khác buổi, hai đứa chỉ gặp nhau một tuần mấy buổi chiều khi lớp hắn có giờ thể dục. Mà thôi, chuyện qua lâu rồi hắn cũng chẳng muốn nhớ lại để làm gì.
– Hả? Mày vừa nói gì? – Vĩ Lạc hỏi đầy nghi ngờ. Mấy lời của Phong Nghi làm nó tưởng như sét đánh bên tai.
– Đi ăn kem. Tôi mời. – Lại cố gắng phi thường để lặp lại những lời đó. Hai tai Phong Nghi nóng lên khi hắn nghe tiếng Vĩ Lạc cười từ phía trước:
– Ăn miễn phí thì tao không từ chối.