I'll always love you - Chương 35
35.
– Đây, Phong Nghi, tiền lương của em tháng này. Lớp 12 rồi, ráng học cho tốt nhé.
– Vâng ạ. – hắn mỉm cười, làm không ít khách hàng nữ trong tiệm ngẩn ngơ. Còn Lam thì khỏi nói, nhìn nụ cười đó anh cảm thấy trái tim mình như đã rớt khỏi lồng ngực và đang nằm đâu đó ở bao tử. Từ lúc vào làm ở đây tới giờ, Phong Nghi cười chưa quá năm lần, cho nên nụ cười của hắn có thể coi là một kỳ quan, và ai đã nhìn thấy thì khó mà quên được.
– Cám ơn các anh chị và mọi người đã giúp đỡ em trong thời gian qua- Hắn xách cặp, đội nón lên – Khi nào rãnh em sẽ đến chơi.
– Nhớ đấy nhé, em mà không đến sẽ biết tay bọn chị – Chị Quỳnh vui vẻ. Hắn hít một hơi dài.
– Vậy… em đi đây.
Thấy Nghi đi ra cửa, Như đẩy vai Lam:
– Còn chờ gì nữa, đi đi!
– …
– Đi lẹ lên! Bây giờ em mà không nói, sau này Phong Nghi có bạn gái là hối không kịp đó – Như hạ giọng để chỉ mình Lam nghe, giọng đe dọa.
Dường như mấy chữ “Phong Nghi có bạn gái” của Như đã cho Lam thêm chút xíu dũng khí. Anh vội chạy ra khỏi cửa hàng trong tiếng thắc mắc của Quỳnh:
– Ủa, Lam đi đâu vậy?
– Chắc đưa Phong Nghi về – Như trả lời thay.
– Chứ không phải chiều nào Nghi cũng có bạn tới đón sao? – Quỳnh vẫn chưa hết tò mò, và rõ ràng câu hỏi này của cô rất có lý, khiến Như đâm thắc mắc vẩn vơ: không lẽ Nghi có bạn gái thật?!
Lam đưa Phong Nghi đến cái quán mà Như nói, một nơi khá đẹp và yên tĩnh. Giờ này quán đang đông khách. Nhìn quanh quất một hồi, cả hai đến ngồi ở một cái bàn trong góc, có vẻ như là chỗ duy nhất còn trống.
– Em muốn uống gì? – Lam kéo ghế ngồi xuống, hỏi mà không dám nhìn Phong Nghi, sợ gương mặt bối rối của anh sẽ tố cáo hết những gì anh giữ kín trong lòng lâu nay.
– Dạ, gì cũng được.
Hắn quan sát xung quanh. Cách bày trí khá thanh nhã, mang nhiều nét cổ điển. Tường dán giấy màu vân gỗ, treo nhiều tranh phỏng theo Picasso và Van Gogth; bàn ghế cũng bằng gỗ, khăn trải bàn màu đỏ sậm viền đăng ten trắng, trên mỗi bàn đặt một bình hoa cắm rất khéo léo; nhân viên mặc đồng phục kết hợp hài hòa giữa hai màu đen – trắng, đặc biệt là bộ váy dài qua gối hơi xòe của các nhân viên nữ; tất cả gợi cho khách liên tưởng đến một nhà hàng Anh thời Victoria.
– Vậy trà chanh nhé? – anh Lam lại hỏi khiến hắn giật mình, gật đầu trước khi nhận ra mình đã sai lầm chết người: trà chanh là thứ hắn chúa ghét. Kêu nước xong, Lam ngó bâng quơ, cố sắp xếp lại những từ ngữ đang xổ tung ra trong đầu. Chết thật, nói cái gì bây giờ?!!
– Ơ… Nghi… Nghi nè…
– Dạ?
– Ờ… anh…
– Anh muốn hỏi gì em hả?
– À… ở trường chắc Nghi học giỏi lắm? – Chết tiệt, đây đâu phải điều Lam muốn nói!
– Ưm… em nghĩ là vậy. – Phong Nghi khẽ nhịp tay xuống bàn. Không phải lần đầu tiên hắn nhận được câu hỏi như thế này, và trái với cái lẽ thường người ta hay phủ nhận lời khen, hắn thản nhiên đồng ý, vì hắn biết là hắn học giỏi thật.
– Chà, em tự tin thật – Lam cười. Anh đã thấy thoải mái hơn.
– Không phải, em chỉ ý thức được về mình thôi. – Phong Nghi cũng cười. Hai cô gái ngồi cách đó một bàn bị nụ cười của hắn hớp hồn, cứ trố mắt nhìn mãi, đến nỗi anh chàng phục vụ đứng cạnh bên hỏi họ muốn dùng gì đến lần thứ ba rồi mà họ cũng chẳng nghe.
– Vậy lớp mười hai rồi, em định thi vào trường đại học nào?
– Bách khoa ạ – hắn đáp không chút do dự. Ước mơ từ bé của hắn là nghiên cứu khoa học, và khi mới học lớp sáu hắn đã xác định Bách khoa là trường đại học mà hắn muốn thi. Hắn tin tưởng với khả năng của mình, hắn sẽ làm được tất cả những điều hắn muốn. Chẳng thế mà nhỏ Hạ hồi mới quen hắn thường nói: “ Trên mặt mày lúc nào cũng vẽ một chữ KIÊU to đùng, biết không Nghi?”
Thức uống được bưng ra. Hắn nhìn chăm chăm ly trà chanh như bị thôi miên. Trời ơi, thứ nước chua loét này…!
Năm phút trôi qua trong im lặng. Hắn nghĩ anh Lam còn muốn nói gì đó nên kiên nhẫn chờ đợi, nhưng anh chỉ uống nước và nhìn hắn. Hổng lẽ anh kêu hắn ra đây chỉ để hỏi mấy câu vớ vẩn vậy thôi sao? Cái đồng hồ lớn treo trên tường vẫn gõ nhịp đều đều làm hắn sốt ruột. Tên Vĩ Lạc chờ lâu sẽ nổi cáu cho xem.
– Sau này chúng ta còn gặp lại nữa chứ? – cuối cùng Lam cũng đẩy được câu nói ra khỏi miệng mình.
– Dĩ nhiên, em đã nói khi rãnh sẽ đến chơi mà. – Phong Nghi tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Hắn không hiểu anh Lam muốn nói gì.
Lại thêm một khoảng lặng dài trước khi anh Lam ngượng ngập nhìn thẳng vào đôi mắt nâu mênh mang của Phong Nghi:
– Chúng ta quen nhau được không Nghi?