I'll always love you - Chương 34
34.
– CHỊ NHƯ!!!
– Hả? Trời đất, Lam, làm gì la nhỏ vậy, la to chút nữa sập tiệm đó!
– Hôm nay Phong Nghi làm ngày cuối thiệt hả chị? – Khuôn mặt hốt hoảng của Lam làm Như phải vận dụng hết sức mình để nén cười. Tình yêu có thể làm con người ta đáng yêu đến thế sao? Như cố lấy giọng nghiêm túc trả lời Lam:
– Ừ, hai hôm trước nó có nói với chị. Bộ Lam không biết hả?
Nhìn mặt Lam khổ sở phát tội. Anh không thể tưởng tượng nổi những ngày sắp tới sẽ không được gặp Phong Nghi nữa. Ôi, hôm nào bận việc phải nghỉ làm thêm là anh đã bồn chồn đứng ngồi không yên rồi, đằng này… Anh nhớ ánh mắt, nhớ dáng người, nhớ mái tóc bù xù mùi bạc hà cay cay lẩn mùi nắng mỗi khi Phong Nghi đứng cạnh anh…
– Rồi giờ tính sao? – Như quay sang Lam – Thích mà cứ để trong lòng như em thì có Chúa mới biết!
– …
– Chị hỏi thiệt, Lam không định nói cho Nghi biết sao?
– …
– Bó tay rồi, tự mình lo liệu đi!
Như bực dọc bỏ ra chỗ khác. Lần đầu tiên cô gặp phải một kẻ si tình ngốc nghếch như Lam. Nhớ lúc Thành theo đuổi cô, cũng đâu đến nỗi “tuyệt đối im lặng” như Lam chứ. Theo như cô thấy, Phong Nghi thuộc loại “đầu đất” trong tình cảm, ngờ nghệch còn hơn cả Thành lúc cô ngỏ lời (tính cách đặc biệt của Như đó, thích làm người chủ động. Giống tui, hì!^0^). Thích nó mà không chịu nói, cứ như Lam đến Tết Congo nó cũng chẳng hiểu.
– Chào mọi người! Ủa chị Như, sao mặt chị chằm vằm vậy? – Phong Nghi đẩy cửa bước vào, lập tức Lam giật thót lên một cái, và Như quan sát thấy ánh mắt Lam tha thiết dán vào Nghi. Chậc, không ngờ tình cảm của tên ngốc này đã sâu đậm đến mức đó.
– Chị Như? – Thấy Như cứ ngẩn ra, Phong Nghi gọi lần nữa. Nở ngay một nụ cười bán hàng chuyên nghiệp, chị Như chào lại hắn:
– Đi sớm thế? Lại có người đưa đi đúng không?
Vừa nói Như vừa liếc sang phía Lam, suýt nữa là phá ra cười khi bắt gặp ánh mắt căng thẳng ngó lại mình. Thiệt tình, mỗi lần có người hỏi Nghi câu này là y như rằng Lam lại nhìn cô bằng ánh mắt đó.
– Dạ, bạn em…
Phong Nghi xách cặp đi vào trong, một lát sau trở ra, gọn gàng trong bộ đồng phục của cửa hàng. Suốt buổi chiều hôm đó, Lam cứ vừa làm vừa nhìn Phong Nghi, như thể nếu không trông chừng thì Nghi sẽ biến mất ngay lập tức ấy. Chị Như thì nhìn sang Lam bằng ánh mắt hàm ý ”ngốc quá, nói thì nói lẹ đi”. Nhưng có phải Lam không muốn nói đâu cơ chứ, chỉ có điều anh không thể mở lời được. Lời nói vừa ra tới miệng, gặp phải gương mặt Phong Nghi, gương mặt mà anh yêu vô cùng, là lại vội vàng chui ngược trở vào. Hay là thôi, không nói nữa- Lam đã thoáng có ý nghĩ như thế, mỗi khi được rãnh rỗi đôi chút, chống cằm nhìn Phong Nghi làm việc. Hơn nữa Lam cũng không biết tình cảm của mình có được Phong Nghi chấp nhận hay không. Cậu ta là một người bình thường, trong khi anh lại…
– Anh Lam, anh đang nghĩ gì vậy?
Lam ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt Phong Nghi đang chăm chú ngó mình. Đưa tay quệt ngang vầng trán đẫm mồ hôi sau khi đi giao bánh về, Nghi lặp lại câu hỏi:
– Anh không nghe em nói hả?
– À… anh… – Lam ấp úng. Ngốc thật, anh cảm thấy khí nóng đang bốc lên đầu, làm cả khuôn mặt anh nóng bừng.
– Nghi, để chị nói cho! – Chứng kiến nãy giờ thấy Lam mãi mà chẳng thốt được chữ nào ra hồn, Như bực quá chen ngang – Lam muốn mời em sau giờ làm đi uống nước ấy mà. Gần cửa hàng có một quán mới mở cũng được lắm.
Như nói xong nheo mắt với Lam. Hà hà, cô thấy mình vừa làm được một việc vĩ đại. Nhưng hình như Lam không nghĩ thế.
– Chị… chị Như… sao… sao lại… – Lam hết nhìn Như lại nhìn Phong Nghi, hoang mang cực độ. Cũng may là Phong Nghi không chú ý đến thái độ buồn cười đó, bởi hắn đang bận suy nghĩ đến điều chị Như vừa nói. Thật là khó cho hắn, năm giờ Vĩ Lạc sẽ đến đón, hắn không muốn để tên ấy chờ. Nhưng hôm nay là ngày cuối, hắn không thể từ chối anh Lam được. Thôi kệ, hy vọng Vĩ Lạc đi trễ một chút chứ biết sao bây giờ.
– Mời em đi uống nước mà sao anh phải căng thẳng dữ vậy?
Như cười khúc khích trong khi Lam bối rối không biết trả lời ra sao. Bởi vậy, anh mừng như chết đuối vớ được phao khi chuông điện thoại reo. Như cũng quay lại bán hàng, thôi không chọc ghẹo nữa.
– Nghi, đi giao bánh!
– Dạ. – Hắn vơ lấy cái chìa khóa xe để trên quầy, nhận hộp bánh và tờ giấy ghi địa chỉ anh Lam đưa. Trước khi đi, hắn còn kịp buông một câu khiến Lam nhẹ cả người:
– À, em đồng ý!