I'll always love you - Chương 33
33.
– Phong Nghi, tao chở mày đến Quickly nha? – Vĩ Lạc thấy Phong Nghi vừa xách cặp đi ra cửa lớp vội vàng chạy theo. Mặt Phong Nghi cau lại khó chịu.
– Ai nhờ cậu?
– Chứ mày có đi xe không? – Nó nhăn nhở cười vì biết chắc hôm nay Phong Nghi không đi xe. Mấy bữa này nó toàn dậy trễ không qua rủ được nhưng nghe nhỏ Hạ nói anh Hải chở hắn đến trường. Ông anh đó cưng em trai như cưng trứng ấy.
– Thôi được rồi, chờ đi, tao đi lấy xe.
Và một lần nữa, tụi nó làm nhiều người đi đường phải ngoái lại nhìn vì Phong Nghi cứ la lên oai oái:
– CẬU CHẠY CHẬM CHẬM CHO TÔI NHỜ!
Đến Quickly, nó giữ tay Phong Nghi lại, mặc cho đôi mắt hắn tóe lửa như muốn bảo “ cậu – chán – sống – phải – không?”
– Hôm nay mày làm mấy giờ về?
– Kệ… – chưa kịp nói hết câu thì Vĩ Lạc đã nhảy vào chặn ngang họng hắn:
– Không nói tao sẽ không cho mày đi.
– Cậu đâu phải là bảo mẫu của tôi, tại sao theo sát dữ vậy? – Hắn tức tối. Vĩ Lạc nhe răng cười:
– Thì tao đang làm tài xế không công cho mày đấy thôi. Nói đi, để tài xế còn tới đón!
Cái giọng điệu của nó làm Phong Nghi tức muốn chết nhưng cũng đủ để hắn hiểu không nói không được. Hắn đành miễn cưỡng:
– Năm giờ, được chưa đồ phiền phức?
– Người ta quan tâm không cảm ơn mà còn bảo phiền phức là sao? – Tuy nói thế nhưng Vĩ Lạc vẫn cười, không có vẻ gì là giận hắn. Giận làm sao được chứ, kiểu nói chuyện này của Phong Nghi nó đã quá quen thuộc rồi mà, thậm chí còn nghĩ khi nào Phong Nghi nói chuyện nhẹ nhàng lại thì chắc chắn là sắp có động đất hay sóng thần gì đấy cũng nên!?!
– Sao hôm nay mày về sớm vậy? Mọi bữa tới sáu giờ lận mà?
– Hôm nay tôi làm ngày cuối cùng – Phong Nghi thở nhẹ, thấy hình như mình đang nuối tiếc cái gì đó. Dù chỉ làm ở Quickly có hai tháng hè nhưng hắn rất thích mọi người: chị Như, chị Quỳnh, anh Trung, anh Lam… Hắn biết là mình sẽ nhớ mọi người nhiều lắm.
– Vậy chiều nay mày phải dẫn tao đi ăn đó! – Vĩ Lạc bỏ tay Phong Nghi ra, nheo mắt.
– Cái gì chứ? – Phong Nghi quát. Dòng suy tư hết sức “xúc động” của hắn đã biến mất, thay vào đó là sự tức giận vì bị Vĩ Lạc trêu chọc.
– Thì mày nói hôm nay mày làm ngày cuối, nghĩa là mày sẽ được lãnh lương. Có lương nghĩa là đủ tiền mua cái máy MP3 mà mày thích. Mà có máy mớithì phải “rửa”, không đúng sao?
Vĩ Lạc vô tư suy diễn, trong khi nhiệt độ môi trường xung quanh nó nóng lên từng phút một, y hệt như hiệu ứng nhà kính. Đôi mắt Phong Nghi nhìn nó mang dấu hiệu của một núi lửa sắp phun trào. Nó vội vàng quay đầu xe, trước khi phóng đi còn gửi lại cho Phong Nghi một tràng cười giòn giã:
– Chồng về đây, dzợ làm việc cho tốt nhé!
Hậu quả là trên đường đi nó hắt xì liên tục. Không cần suy nghĩ nhiều nó cũng biết “ông cụ non” đang nguyền rủa mình không ngớt. Nó cười suốt quãng đường về nhà. Chọc tên đó thú vị thật. Chỉ có một vấn đề nho nhỏ là, nó vừa phát hiện ra một điều đáng sợ: hình như càng chọc Phong Nghi nhiều bao nhiêu nó lại thích hắn ta hơn hơn bấy nhiêu. Nó chợt thấy trong lòng một nỗi lo sợ vô hình: Phong Nghi sẽ thế nào khi biết được tình cảm của nó?