I'll always love you - Chương 20
20.
Từ nhà tắm bước ra với bộ quần áo thể dục rộng rãi, hắn thấy dễ chịu hơn nhiều. Đang cố lau khô mái tóc bù xù sũng nước, hắn giật cả mình khi nghe tiếng la của Vĩ Lạc.
– Ui da!
Tên này lại có chuyện gì đây? Hắn hốt hoảng chạy ào vào nhà bếp. Vĩ Lạc đang đứng tựa vào tường, ôm bàn tay xuýt xoa.
– Đau quá!
– Cậu làm sao vậy? – Hắn quàng cái khăn tắm đang cầm qua cổ mình, bước tới gần Vĩ Lạc.
– Đứt tay! Không thấy sao còn hỏi? – Vĩ Lạc nhăn nhó khi hắn cầm lấy tay nó xem xét. Có một vết đứt khá sâu đang rướm máu.
– Anh Hải đâu?
– Ra sau vườn. Ảnh nói đi hái mấy trái ớt.
Vĩ Lạc vừa dứt lời thì anh Hải đã xuất hiện trên tay cầm mấy trái ớt, lo lắng nhìn hai đứa.
– Hai đứa làm gì mà la to vậy? Có chuyện gì à?
– Tôi bị đứt tay! – Vĩ Lạc cười khì – Thế mà có người vẫn lạnh tanh, thật đáng nể.
– Cậu đứt tay kệ cậu, liên quan gì tôi? – Phong Nghi lạnh lùng. Anh Hải lừ mắt nhìn hắn cũng không làm hắn nao núng. Vĩ Lạc mỉm cười vẻ cam chịu, đúng là không có hy vọng gì được con người sắt đá này tha lỗi rồi.
– Phong Nghi!
– Dạ?
– Mày đưa Vĩ Lạc lên phòng mày, lấy băng cá nhân băng cho cậu ta đi.
– Em… không…
– Tao bảo nghe không? – Anh Hải nghiêm giọng. Phong Nghi chẳng còn cách nào ngoài việc ngoan ngoãn quay sang Vĩ Lạc.
– Đi với tôi.
Ngang qua phòng khách, Vĩ Lạc tiện tay cầm cái nón để trên bàn. Phong Nghi nhìn thấy nhưng chẳng hỏi gì.
Vĩ Lạc ngồi yên trên giường trong khi Phong Nghi lục tìm băng cá nhân. Nó hít một hơi sâu. Chỉ có hai người, đây là dịp tốt cho nó xin lỗi. Vấn đề là không biết hắn có mềm lòng trước sự chân thành của nó không thôi.
– Băng cá nhân nè. Tự làm được không?
– …. – Lắc đầu, vẻ mặt cố tỏ ra ngây thơ nhất trần đời, và hí hửng vì “tảng đá” trước mặt phải nhượng bộ.
– Đưa tay đây!
Nó đưa tay mình cho Phong Nghi. Hắn cầm lấy, chau mày:
– Cậu làm gì mà để đứt tay? Không biết thì đừng có…
– Con trai gì nói nhiều quá! – Nó lừ mắt nhìn Phong Nghi, nhưng cái chính là để che giấu sự bối rối đang trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng khi Phong Nghi cúi xuống băng bó vết đứt ở ngón tay cho nó. Gương mặt hắn gần đến nỗi nó có cảm tưởng chỉ cần rướn người lên là có thể hôn lên trán Phong Nghi rồi. Ôi điên quá đi mất, nó đang nghĩ gì thế không biết?
– Xong rồi.
Phong Nghi bỏ tay Vĩ Lạc ra. Đối với hắn mấy chuyện này “nhỏ như con thỏ” vì hồi trước sau mỗi trận đánh nhau hắn phải tự lo băng bó cho mình chứ có ai làm thay đâu.
– Tôi xuống dưới đây.
Hắn quay ra. Chưa đi được mấy bước đã bị Vĩ Lạc kéo lại. Bực mình, hắn nổi nóng:
– Cậu còn muốn cái gì nữa đây?
– Nghe tao nói này… – Vĩ Lạc khẩn khoản nói bằng cái giọng nghe tội nghiệp đến mức Phong Nghi không thể tiếp tục tỏ ra thờ ơ được. Hắn gạt tay Vĩ Lạc ra, thở dài:
– Nói gì thì nói đi.
Vĩ Lạc ấn hắn ngồi xuống giường rồi kéo ghế ngồi trước mặt hắn.
– Tao xin lỗi mày chuyện sáng nay. Tao thật không cố ý… – Vừa nói nó vừa quan sát vẻ mặt Phong Nghi, chuẩn bị tinh thần sẽ bị hắn quát cho một trận tơi bời, vì nó biết: hắn tuyệt đối không chấp nhận những lời nói suông, nhất là lời nói từ miệng nó. Đúng như nó nghĩ, ánh mắt vô định của Phong Nghi đanh lại cứng rắn.
– Cậu nghĩ cứ gây ra chuyện rồi xin lỗi là xong à? Nếu vậy thì cần có pháp luật để làm gì, và cũng chẳng cần công an hay cảnh sát nữa.
Trước giọng điệu gay gắt của Phong Nghi, nó chỉ toét miệng cười:
– Làm gì nghiêm trọng vậy?
– Không nghiêm trọng? Tôi bị hạ hạnh kiểm mà cậu bảo là không nghiêm trọng hả?
– Thì giờ tao mới xin lỗi mày nè. Tao sẽ làm bất cứ cái gì mày muốn, chịu chưa? – Nó nói mà chưa kịp suy nghĩ, và cực kỳ thất vọng khi Phong Nghi lắc đầu.
– Tôi chẳng có gì cần cậu làm hết.
– ….
Sau một lúc ngập ngừng, nó đưa cái nón cho Phong Nghi.
– Gì đây?
– Tặng mày.
– Ai mượn cậu mua nón cho tôi?
– Lỡ mua rồi.
– Tôi không đội.
– Nghĩa là mày không chịu tha lỗi cho tao?
– …
– Nhỏ nhen vừa thôi, điểm hạnh kiểm đó vô năm đâu có tính nữa.
– Nói như cậu rồi hè cậu muốn làm gì tôi thì làm hả?
– Không phải nhưng mà…
– Thôi không bàn nữa! – Phong Nghi đứng phắt dậy, kết thúc câu chuyện – Xuống ăn cơm thôi.
Nó cũng đứng lên, theo Phong Nghi ra khỏi phòng. Bữa cơm tối diễn ra khá vui vẻ và đầm ấm . Nó thấy ngon miệng hơn khi ăn ở nhà nhiều. Đơn giản thôi, ở nhà nó luôn phải ăn cơm một mình, chán chết đi được. Nhưng mà làm khách hoài cũng hơi kỳ. Hôm khác nó nhất định sẽ mời Phong Nghi và anh Hải đến nhà nó ăn tối mới được.
– Phong Nghi, gắp dùm…
Chưa nói hết câu nó đã im bặt khi bắt gặp ánh mắt dễ sợ của Phong Nghi. Xuống giọng nhẹ nhàng, nó nài nỉ:
– Tao xin lỗi rồi, tha đi!
Phong Nghi bình thản ăn cơm. Anh Hải mỉm cười nhìn hai đứa, nhớ lại thời học sinh của mình cũng có những xích mích giận hờn như vậy. Thấy tội nghiệp Vĩ Lạc, anh nói:
– Nghi, thôi đừng giận Vĩ Lạc nữa. Có phải con gái đâu mà giận với hờn.
– Anh nói vậy mà được! – Phong Nghi ấm ức. Sao anh Hải không bênh hắn mà lại đi bênh tên đáng ghét kia chứ, thật tức chết.
– Tao sẽ làm tài xế cho mày một tuần, chịu không?
Nó bỏ chén cơm xuống, hùng hồn tuyên bố. Lạy trời, mong Phong Nghi đồng ý.
– Không, dứt khoát không! – Câu trả lời nhanh không cần suy nghĩ của “ông cụ non” làm nó tiu nghỉu. Nó hỏi lại:
– Sao thế? Đi xe đạp mày không thấy mệt hả?
– Tôi thà đi xe đạp còn hơn để cậu chở! – Phong Nghi lừ mắt. – Đi với cậu tổn thọ lắm. Chạy gì mà như ma đuổi.
– Phong Nghi à… – Bộ mặt đưa đám của nó có vẻ đã khiến anh Hải động lòng trắc ẩn. Anh lên tiếng cứu nguy cho nó:
– Tao thấy vậy cũng được đó. Quyết định vậy đi, Vĩ Lạc.
Anh nháy mắt với Vĩ Lạc. Nó cười toe, biết chắc Phong Nghi không dám cãi lời anh. Quả thật Phong Nghi chẳng nói gì, nghĩa là hắn chịu thua. Mà nói gì được bây giờ, hắn đang tức tới phát nghẹn luôn. Không ngờ anh Hải lại “nối giáo cho giặc” như vậy, làm hắn no ngang hết muốn ăn tiếp. Xong, vậy là những buổi sáng bình yên của hắn sắp bị một củ đậu phộng vĩ đại phá nát bét hết. Nghĩ tới đó hắn chẳng muốn ăn nữa.
– Phong Nghi, sao ăn ít vậy? Bữa nào về mày cũng than đói mà?
Không đáp lại anh Hải, hắn đứng dậy đi lên phòng. Đi được mấy bước, hắn khựng lại vì cảm thấy có ai đang nhìn theo. Quay lại. Ánh mắt rầu rĩ của Vĩ Lạc đập vào mắt hắn. Tự nhiên hắn thấy khó chịu. Lời nói vọt ra khỏi miệng không chủ đích:
– Nhớ đến đúng giờ. Trễ học cậu sẽ biết tay tôi.
Vĩ Lạc mở to mắt ngạc nhiên, rồi cười thật tươi như thể nó chưa bao giờ cười tươi như vậy.