I'll always love you - Chương 17
17.
– Tôi đi ăn trưa đây.
Hải chào mọi người, bước ra khỏi văn phòng. Suốt buổi sáng đối mặt với hàng đống giấy tờ đau cả đầu, giờ ăn trưa là lúc anh được thư giãn. Anh băng qua đường, đến quán ăn quen thuộc. Không biết hôm nay có món gì mới không nhỉ?
Tại một bàn trong góc
– Anh nói gì? Chia tay? – Cô gái xinh xắn thảng thốt không tin vào những gì mình vừa nghe- Nhưng tại sao?
– Nghe này Bích Dương! – Vĩ Lạc bình tĩnh giải thích – Anh thật sự không thích em.
– Nhưng mà… tuần trước anh có nói… – Đôi mắt cô gái bắt đầu ngấn nước – Anh…
Vĩ Lạc nhếch môi cười:
– Em tin vào những lời đó sao?
Nó cười lớn hơn, trong khi cô gái bắt đầu khóc tức tưởi. Cô đã rất hạnh phúc khi người mà tụi con gái cả khối ngưỡng mộ lại chọn cô. Thế mà chỉ mới hơn một tuần… Cô không thể chấp nhận được. Những lời tàn nhẫn vẫn từ miệng người đó xoáy vào tai cô.
– Anh đã có một người mà anh thật sự yêu thương, người đó không phải là em.- Cái điệp khúc này nó vẫn xài mỗi khi muốn xù xô nào đó.
– Không… em không tin… em không tin!- Dương nghẹn ngào. Vĩ Lạc đứng lên.
– Tùy em vậy. Anh đi nhé.
Cô gái vội giữ tay nó lại:
– Anh nói dối, em không tin đâu! Nếu anh không giải thích rõ ràng, em sẽ không cho anh đi… không cho anh đi…
– Anh xin lỗi, nhưng mà…
Vĩ Lạc thật sự bối rối trước những giọt nước mắt của Dương. Nó ghét nhất là nhìn con gái khóc, phiền chết được.
– Vĩ Lạc!
Nó giật mình quay ra. Anh Hải! Anh ngồi cách nó mấy bàn, đang vẫy tay chào nó. À, có cách rồi. Nó nhìn thẳng vào đôi mắt nhòe nhoẹt nước của Dương.
– Người đó cũng có ở đây. Anh sẽ giới thiệu với em.
Nó giằng mạnh tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn của Dương, chạy lại chỗ anh Hải:
– Anh giúp tôi một chút.
Nó lôi anh đi, mặc anh có đồng ý hay không. Đến trước mặt Dương, nó nói một cách điềm tĩnh và rõ ràng.
– Đây là Phong Hải, người mà anh rất yêu.
– Hả?- Cả Hải và Dương cùng kêu lên. Mặt Hải đỏ ửng lên trong khi mặt Dương thì tái đi. Cô lắp bắp không nên lời:
– Không… không thể… Anh đang lừa em…
– Em không tin à?
Vĩ Lạc quay qua anh Hải. Anh nhìn nó hoang mang. Nó nói thật nhỏ:
– Xin lỗi.
Rồi ghì chặt anh bằng đôi tay rắn chắc của mình, nó nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Cũng may lúc ấy quán đang vắng khách.
Bích Dương xô ghế chạy vụt đi, vừa chạy vừa khóc. Nó bối rối bỏ anh Hải ra, không khỏi phì cười khi thấy mặt anh đỏ bừng:
– Anh không sao chứ? Tôi thành thật xin lỗi, chỉ vì… cô ấy bướng quá.
Anh Hải quay mặt ra hướng khác, cố dằn trái tim đang đập binh binh của mình xuống. Lần đầu tiên trong đời anh nhận một nụ hôn như thế, và lại từ Vĩ Lạc. Ngay cả người đó cũng chưa bao giờ hôn anh mà không xin phép… Ôi, chắc anh điên mất rồi.
– Tôi… hình như đã xúc phạm anh? – Vĩ Lạc lo lắng hỏi.
– Ơ… không… nhưng mà tôi…
Anh không biết làm sao để diễn đạt ý mình. Mọi từ ngữ đang xổ tung ra, loạn xạ trong đầu anh. Anh thầm ước phải chỉ hồi trước chịu khó học văn nhiều một chút.
– Anh không nghĩ tôi là đồ biến thái phải không?- Vĩ Lạc vẫn cười, tuy nó cũng sẽ không ngạc nhiên nếu anh nói “có”.
– Chuyện đó… tôi không nghĩ là…- anh ngượng ngùng- tôi nghĩ… không có gì là biến thái hay không. Con người không thể áp đặt những quan điểm của mình lên tình yêu được, và cũng không ai có quyền phán xét tình yêu cả, đúng không? Tình yêu luôn luôn là tốt đẹp, bất kể nó ra sao, và như thế nào…
– Anh đi làm nhà triết học được rồi đó!- Vĩ Lạc nhẹ nhõm thở phào. Anh Hải tuyệt vời hơn nó nghĩ.
Đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, Hải tưởng như đó chính là cái mớ tư tưởng rối rắm đang bao vây đầu óc mình. Bản thân anh cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Anh đã tưởng mình không bao giờ có thể tìm lại thứ cảm xúc yêu thương, điều mà anh đã đánh mất hơn nửa năm trước khi biết một người bạn mà anh rất quý sắp đính hôn với một người mà anh vô cùng yêu thương. Anh đã mỉm cười chúc mừng hạnh phúc của họ để che đi những đau đớn trong tim mình. Anh từng nghĩ rằng ngoài người ấy không ai có thể đem đến cho anh những cảm xúc rất chân thành đó. Có lẽ vì vậy mà anh đã từ chối rất nhiều cô gái muốn bước vào trái tim mình. Thế mà lúc nãy, khi Vĩ Lạc bất ngờ hôn anh, những tình cảm anh đã chôn sâu lại ào ào trỗi dậy. Sao lại có thể như thế chứ – anh bàng hoàng nghĩ. Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh đã yêu Vĩ Lạc sao?