I'll always love you - Chương 16
16.
– Nghi muốn uống nước ngọt, sữa hay cà phê?
Anh Lam hỏi. Cả hai đang đứng trước cổng rạp chiếu phim Lucky Star. Còn khoảng mười lăm phút nữa mới tới giờ chiếu phim. Hắn nhìn quanh. Hôm nay chủ nhật đông người quá.
– Nước ngọt – Hắn trả lời – Để em đi mua cho.
– Thôi, anh đi được rồi. Bắp rang luôn nhé.
Anh chạy đi mua đồ uống và bắp rang. Chợt một giọng con gái lảnh lót vang lên bên tai làm hắn giật mình.
– Anh Vĩ Lạc! Em ở đây nè!
Vĩ Lạc? Hắn quay sang nhìn cô gái. Cô đang giơ cao tay vẫy một người nào đó trong đám đông. Trông cô thật xinh xắn trong bộ váy trắng và mái tóc xõa ngang vai. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là người thanh niên mặc áo thun trắng, quần kaki đen đang chạy về phía cô. Không ai khác hơn, đó chính là Vĩ Lạc, người mà hắn đinh ninh là đang bận việc gia đình. Vừa bực mình vì bị lừa dối, hắn vừa cảm thấy một sự hụt hẫng khó chịu dâng lên trong lòng. Hừ, đi chơi với bạn gái, thế mà dám bảo…
– Xin lỗi em, anh bị kẹt xe! – Vĩ Lạc đến trước mặt cô gái, hôn lên trán cô, phân trần. Chợt nó điếng người vì có một luồng “tử khí” đang tỏa ra ngùn ngụt. Như để khẳng định linh cảm của nó là đúng, một giọng nói lạnh lùng cau có mà nó vô cùng quen thuộc vang lên.
– Vĩ Lạc, chào cậu.
Quay lại nhìn người vừa lên tiếng, nó sững sờ. Ôi không, chết nó rồi, sao lại là Phong Nghi?
– Mày… sao mày… – nó không biết mình phải nói gì. Phong Nghi vẫn giữ nét mặt thản nhiên làm nó thêm lo lắng. Bàn tay ấm áp của Dương luồn vào tay nó. Cô mỉm cười dịu dàng với Phong Nghi:
– Chào anh, tôi là Bích Dương, bạn gái Vĩ Lạc.
Có một thoáng xao động trong màu mắt nâu vô định, nhưng Phong Nghi chỉ lịch sự bắt tay cô gái:
– Tôi là Phong Nghi. Hai người trông rất xứng đôi. – Cô gái mỉm cười hạnh phúc. Tự dưng hắn thấy bực.
Tim Vĩ Lạc suýt nữa là ngừng đập khi nghe mấy tiếng “rất xứng đôi”. Chúa ơi, nó phải làm gì bây giờ? Thấy Phong Nghi đang nhìn mình, nó cười gượng gạo.
– Mày đi một mình hả?
– Việc gì tới cậu? Tôi vào trước.
Phong Nghi quay người đi. Nó nhìn theo, có ngay câu trả lời: anh Lam xuất hiện đưa cho Phong Nghi một ly nước và một ly bắp rang, rồi cả hai cùng đi vào rạp. Nó thấy khó chịu hơn một ngàn lần. Nhìn thái độ ân cần của anh Lam với Phong Nghi, nó dường như đã biết cái khác trong ánh mắt anh là gì rồi.
Xem xong phim, nó có để ý tìm Phong Nghi nhưng không được. Chỉ tại nãy giờ nghĩ về tên đó mà rốt cuộc nó chẳng biết bộ phim nói về cái gì. Có lẽ hắn đã về rồi cũng nên.
Anh Lam đưa hắn về. Trên đường đi, anh nói:
– Lúc nãy anh nhìn thấy Vĩ Lạc. Em có gặp cậu ta không?
Phong Nghi làu bàu:
– Tên chết tiệt. Dẫn bạn gái đi xem phim mà dám nói với em là bận việc nhà.
– Ủa, cậu ta đi với bạn gái à?
– Một cô nàng xinh xắn.
Câu chuyện kết thúc ở đó. Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì thêm. Hắn vốn chẳng quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình. Vĩ Lạc cũng vậy, chỉ là một trong những người hắn quen thôi mà, có gì đáng nói đâu – hắn tự bảo với mình. Nhưng Vĩ Lạc thì chẳng vô tư như thế. Bài thuyết trình được điểm cao không làm nó thấy dễ chịu chút nào, trái lại cứ mãi suy nghĩ về thái độ thản nhiên của Phong Nghi. Hắn ta vẫn bình thường, bình thường đến độ làm nó bất an. Đau đầu thật, hắn không giận, nhưng nếu hắn giận thì còn đỡ, đằng này…
– Mày nghe tao nói này, hôm chủ nhật…
– Thôi được rồi, tôi hiểu lý do cậu nói dối mà. Mà cậu cũng biết nhìn người đấy chứ, nhỏ đó rất dễ thương.
– Nhưng… đó không phải….
– Nhưng cậu nên biết tôi rất ghét ai nói dối mình. Sau này muốn gì cứ nói thẳng với tôi là được rồi.
Phong Nghi nói xong lại cắm cúi vào sách vở. Nó chẳng có cách nào khác ngoài việc xụi lơ đáp lại:
– Ừ, tao biết rồi. Tao xin lỗi đã nói dối mày. Thật mày không giận tao chứ?
– Có gì đâu phải giận?
Phong Nghi quay đi. Nó ngồi thẫn thờ, tự nhiên lòng đau nhói lên. Hóa ra hắn chẳng giận gì nó hết. Nó nên mừng chứ, nhưng mà sao nó lại hụt hẫng thế này? Nó cố tự thuyết phục với mình là nó không buồn, nhưng thật sự là nó buồn lắm. Muốn tìm người tâm sự, mà phải nói với ai bây giờ?…
– Mày lại có chuyện gì vậy? – nhỏ Hạ chìa cho nó một cây kẹo, nheo mắt. Nó cầm lấy, nhét vào túi áo. Nó vồn không thích ăn ngọt.
– Tao không biết nữa – Nó thở dài, tựa lưng vào tường. Nhỏ Hạ nhìn nó đăm đăm.
– Hay cãi nhau với nhỏ Dương?
– Nhỏ đó hả? Tao đang tính xù đây.
Nhỏ Hạ tròn mắt lên:
– Mày giỡn?
– Giỡn hồi nào?
– Mày quen nhỏ chưa được hai tuần mà?
– Chỉ quen thôi có gì đâu? Tao không thích nhỏ.
– Vậy còn… người đó?
Gương mặt Vĩ Lạc thoáng buồn. Nó thở nhẹ, mắt nhìn ra xa.
– Người đó… tao cũng không biết nữa. Nhưng thôi, tao cũng cần thời gian để xem lại tình cảm của mình.
Nhỏ Hạ sờ tay lên trán nó:
– Chắc mày bệnh nặng rồi. Mày chưa bao giờ nghiêm túc thế này. Người đó cao tay thật. Cho tao biết đó là ai được không?
– Tao nghĩ là mày đừng biết tốt hơn. – Vĩ Lạc cười. Chậc, lại có thêm vài cô gái “cảm cúm” trước nụ cười của nó rồi. Nhỏ Hạ thấy tò mò ghê. Ai mà “thuần phục” được thằng quỷ đào hoa này vậy ta? Có thể khiến nó biết buồn, biết bối rối, thật là không thể xem thường được.