I'll always love you - Chương 13
13.
– Nghi, sao mấy hôm nay không thấy Vĩ Lạc đến đây vậy?
Hắn vừa bước vào cửa hàng, chị Như đã hỏi. Khoác vội cái áo đồng phục vào người, hắn vừa quệt mồ hôi do đạp xe hai mươi phút dưới cái nắng như thiêu đốt vừa trả lời chị:
– Em không biết. Em đi giao bánh đây.
Không biết sao nhưng ngày hôm đó Phong Nghi cảm thấy rất trống trải, như là thiếu vắng một cái gì đó. Không thể nào là Vĩ Lạc được – hắn tự bảo với mình – Vĩ Lạc chỉ làm ở Quickly vỏn vẹn một tuần, đâu đủ để tạo cho hắn cái cảm giác này chứ. Vậy mà sao mỗi lần sắp làm việc gì đó, hắn lại nhớ tới Vĩ Lạc với nụ cười toe toét “Tao giúp mày”. Ôi, chết tiệt! Hắn đẩy hình ảnh Vĩ Lạc ra khỏi đầu mình và cố gắng tập trung hơn vào công việc. Và thật nhanh chóng, “củ đậu phộng vĩ đại” đã biến mất khỏi cái đầu luôn bề bộn lo lắng của hắn.
– Phong Nghi!
– Dạ? – Hắn giật mình. Anh Lam đang chăm chăm quan sát hắn.
– Anh gọi em mấy lần rồi, không nghe hả?
– Dạ… tại… tại em đang suy nghĩ một chuyện khác.
– Chuyện của Vĩ Lạc hả?
– Không! – Hắn trả lời nhanh đến mức anh Lam cũng ngạc nhiên. Nhìn mặt hắn rất “hình sự” nên anh biết là không nên tiếp tục đề tài đó nữa. Thật ra anh định nói với Nghi chuyện khác kia, nhưng cứ lần lữa mãi mà không dám mở miệng, mặc dù nãy giờ đã được chị Như nháy mắt động viên không dưới chục lần. Thấy anh có vẻ bối rối, Phong Nghi hỏi:
– Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?
– Anh… à… – Đôi mắt màu nâu rộng thênh thang khiến tim Lam như bị bóp nghẹt lại. Anh ấp úng, mắt nhìn xuống chân như một đứa trẻ con có lỗi – anh có hai vé xem phim Star War… ý anh là… nếu em rảnh…
– …
– Tám giờ… tối chủ nhật tuần này… được không?
Mất một phút để hắn hiểu ra anh Lam muốn rủ hắn đi xem phim. Star War à, nghe nói cũng hay, mà hắn cũng không làm gì vào tối chủ nhật. Có lẽ anh Hải sẽ đồng ý. Anh Lam lo lắng nhìn đôi chân mày nhíu lại đăm chiêu của hắn, rồi thở phào nhẹ nhõm khi hắn gật đầu.
– Cũng được.
– Vậy… anh tới đón em nha?
– Anh biết nhà em hả?
– Lần trước em có chỉ anh rồi mà.
– Ừhm.
– Hai đứa nói chuyện đủ chưa? – Chị Như xen vào, vẻ mặt cố tỏ ra cau có để che giấu nụ cười thú vị – Khách hàng đông mà cứ lo đứng đó tâm tình.
– Em xin lỗi, em sẽ đi giao bánh ngay.
Phong Nghi nói xong xách hộp bánh lên, bỏ tờ giấy ghi địa chỉ anh Lam đưa vào túi áo. Hắn vừa đi khỏi, chị Như cười lớn, vỗ vai anh Lam, nheo mắt hỏi:
– Thế nào, thành công chứ?
Mặt anh Lam ngay lập tức ửng lên. Anh cười ngượng nghịu, luôn tay bán hàng. Vui quá, thế là Nghi đã đồng ý, vậy mà anh cứ lo… Đây là lần đầu tiên anh chủ động hẹn người anh thích đi chơi, thật là hồi hộp chết được. Thật ra hồi cấp ba, anh từng thích một cô bạn cùng lớp, nhưng lúc ấy nhát quá, ngoài việc âm thầm quan sát “người ta”, anh chẳng biết làm gì cả. Bây giờ nghĩ lại anh thấy mình ngốc ơi là ngốc. Nhưng biết làm sao được, tình yêu thường biến người ta thành kẻ ngốc mà.