I'll always love you - Chương 12
12.
– Vậy nhé các em, tuần sau chúng ta sẽ tổ chức buổi thuyết trình. Các em nhớ chuẩn bị cho tốt.
Cô Thủy với mái tóc xoăn tít vô cùng ấn tượng nở một nụ cười tươi như hoa khi thông báo cái tin “động trời” đó. Phong Nghi ngao ngán thở dài, không tưởng tượng nổi mình phải làm bài thuyết trình tiếng Anh khó chết được này với cộng sự là “củ đậu phộng vĩ đại”. Tất cả là vì sự phân công của cô Thủy “hai em ngồi chung bàn thì làm chung một bài, bàn nào một người thì tự kiếm bạn nào còn lẻ để thành một nhóm”. Bây giờ hắn cực kỳ hối hận vì đã không xin cô đổi chỗ. Cái tên Vĩ Lạc đó, chẳng chịu cải tà quy chính gì hết. Mặc dù giờ học nó chịu ngồi yên thật, nhưng đầu óc thì cứ để đâu đâu, bài giảng dĩ nhiên trôi tuột từ lỗ tai này sang lỗ tai kia biến mất không còn chút tăm hơi. Đó, mới hồi nãy bị thầy Minh kêu lên bảng, Vĩ Lạc phóng tay một hồi, kết quả làm sai tuốt tuồn tuột một bài đạo hàm đơn giản nhất. Vậy mà khi Phong Nghi càu nhàu với vẻ mặt rất – không – hài – lòng, nó chỉ cười hì hì:
– Học hè mà, có gì phải lo?
– Học hè, nhưng đây là bài học của chương trình chính khóa! Cậu như vậy thi tốt nghiệp còn không xong đừng nói gì đại học!
– Việc gì mà mày cứ nói mãi thế? Tao đã nói với mày là tao sẽ làm được mà – Vĩ Lạc vẫn cười.
– Cậu… Không nói với cậu nữa – Phong Nghi tức tối. Vừa lúc đó tiếng chuông hết giờ vang lên, hắn đùng đùng xách cặp đi về, không quên quát Vĩ Lạc một câu:
– Chiều nay sáu giờ qua nhà tôi làm bài!
– Hả? Nhưng tao không biết nhà mày!
– Hỏi nhỏ Hạ á!
Nhìn Phong Nghi đi ra khỏi lớp, Vĩ Lạc cười một mình. Thiệt tình nó không thể hiểu tại sao nó lại thích chọc cho hắn ta nổi giận như thế. Nhỏ Hạ lại gần nó, buột miệng khen:
– Mày quả là cao thủ!
– Sao? – Nó chẳng biết nhỏ muốn nói gì.
– Trước giờ chưa có ai chọc Phong Nghi cáu nhiều như mày. Ờ đúng rồi, chuyện người nào đó giận mày hôm trước sao rồi?
– À… cám ơn mày, người đó…ờ… không giận tao nữa.
Giọng nó có chút ngượng ngùng. Cũng may nhỏ Hạ vô tư không để ý. Nhỏ lôi nó ra khỏi chỗ ngồi.
– Đi, lấy xe cho tao quá giang về với.
– Xe mày đâu? – Nó nhăn nhó. Nhỏ Hạ chỉ cười
– Anh Tân mới về chơi mấy hôm, lấy đi rồi còn đâu. Đi với mày rồi tao chỉ nhà Phong Nghi cho mày luôn, được không?
– Sao mày biết? – Nó ngao ngán dọn đống sách vở bừa bộn trên bàn. Bày ra cho có vẻ “ta đây bận học quá trời” vậy thôi, chứ nó có học hành gì đâu.
– Thì lúc nãy tao nghe Phong Nghi hét lên vậy mà. Nhưng nói trước tao không làm không công đâu nha.
Nhỏ nháy mắt. Nó thừa thông minh để hiểu nhỏ muốn gì.
– Ê Vĩ Lạc, nghe nói mày đang quen với Dương hả?
Vừa ra khỏi cổng trường, nhỏ Hạ đã hỏi. Vĩ Lạc cố lục lọi trong trí nhớ để tìn xem “Dương” là ai. Cuối cùng, nó đành bó tay hỏi lại nhỏ.
– Mày nói Dương nào?
– Trời đất! – Nghe tiếng kêu nó tưởng tượng nhỏ đang tròn mắt và há hốc miệng. Tội nghiệp mấy con ruồi – Chớ mày quen mấy Dương?
– Sao tao nhớ được?
– Thua mày luôn. Nhỏ Dương hoa khôi khối mười một đó, nhớ chưa ông tướng?’
– À… – Nó thở ra một hơi dài – mày nhắc tao mới nhớ chiều nay tao hẹn đi ăn kem với nhỏ đó… Ừ, rồi sao?
– Người thứ mấy của mày rồi? – Nghe giọng nhỏ Hạ khó mà đoán được chính xác nhỏ đang nghĩ gì. Chắc hẳn nhỏ đang thầm cảm ơn trời phật cho nhỏ một trái tim đủ cứng rắn để không gục ngã trước nụ cười chết người của Vĩ Lạc.
– Câu hỏi này khó quá! – Vĩ Lạc chợt phì cười – Nếu không phải đang lái xe tao sẽ xòe tay ra đếm.
– Tao không giỡn đâu. Tới bao giờ mày mới chịu nghiêm túc hả?
– Mày biết tao quá mà.
Nhỏ Hạ thở dài. Nhỏ không thân với Vĩ Lạc lắm nhưng có thể tự hào rằng mình rất hiểu tên đó. Nhỏ biết, ngoài anh Khanh – người mà Vĩ Lạc từng nói là nó coi như anh trai mình, trái tim Vĩ Lạc chưa bao giờ thật sự yêu thương ai. Dù sao nhỏ vẫn tin rằng sẽ có người đến làm ấm tâm hồn Vĩ Lạc. Biết đâu đấy?
Phía trước, Vĩ Lạc đang cười nhưng ánh mắt lại buồn lạ. Nó thật không thể tin vào thứ mà người ta vẫn gọi là “tình yêu”. Buồn cười. Ba mẹ nó, trước mặt mọi người vẫn luôn tỏ ra rất yêu thương nhau, nhưng hầu như không có ngày nào nó không nghe vài trận cãi vả của họ, rồi ba bỏ đi uống rượu, mẹ vào phòng đóng cửa xem ti vi. Ai cũng nghĩ rằng nó hạnh phúc, rằng nó có một gia đình mà mọi người đều mơ ước: ba là giám đốc một công ty lớn, mẹ làm chủ một cửa hàng thời trang. Nhưng ngoài những thứ đó ra, nó là kẻ bất hạnh. Nó được chu cấp tiền bạc đầy đủ đến mức dư thừa, nhưng lại thiếu thốn tình thương. Nó quậy phá, nó nổi loạn chỉ cốt muốn được ba mẹ quan tâm, nhưng rốt cuộc chẳng được gì ngoài những trận đòn thừa sống thiếu chết khi ba nó say rượu. Lúc ấy, nó đau vì bị đánh thì ít, mà đau vì mẹ nó chỉ đứng nhìn với ánh mắt vô cảm thì nhiều. Đã từ lâu rồi nó không còn xem gia đình là tổ ấm nữa. Nó học cách khóa chặt trái tim mình lại, nó coi chuyện tình cảm chỉ là trò đùa không hơn không kém. Nó đã sống như thế nhiều năm qua, và sẽ tiếp tục như thế mãi. Nó không muốn thay đổi. Mà, thay đổi để làm gì?
– Tới rồi đó, dừng lại đi.
Nhỏ Hạ đập tay vào vai nó. Nó dừng xe, nhìn căn nhà trước mặt. Một căn hộ hai tầng xinh xắn với hàng rào sao nhái rực rỡ và rất nhiều hoa mười giờ trên ban công. Nó nhìn cái cổng xanh khóa im lìm, hỏi nhỏ Hạ:
– Bộ không có ai ở nhà hả?
– Anh nó đi làm, còn nó cũng đi làm thêm, làm gì có ai ở nhà.
– Ba mẹ nó đâu?
– Ly dị rồi. Nó không sống với ba mẹ. Chỉ có hai anh em thôi. Anh nó thương nó lắm.
– Còn sướng chán! – Vĩ Lạc chép miệng, quay đầu xe – Ít nhất thì anh nó cũng thương nó…
Nói vậy chứ nó cũng thấy tội cho Phong Nghi. Không phải ai cũng đủ bản lĩnh chấp nhận hoàn cảnh của mình. Tên ngốc đó coi vậy mà cứng cỏi ghê.
– Về thôi. Tao dẫn mày đi ăn kem – Nó nói với Hạ.
– Ừ, biết điều đó.