Huyền thoại Taserin - Chương 7
Chương 7: Trả thù
Speron hỗn loạn. Không buôn bán. Không lính tráng. Người dân mạnh ai nấy chạy theo hướng của mình. Kẻ thì gói gém đồ đạc, kẻ thì tranh thủ lượm lặt những gì người ta bỏ lại. Lại có những kẻ ở đó, ung dung, nhàn hạ đến chướng mắt. Dường như với những con người này đã không còn gì để họ mất. Nhà cửa xơ xác và người dân cũng vậy. Nó đang đứng giữa một nơi kì quặc và những con người kì quặc.
-Thưa bà, Speron xảy ra chuyện gì vậy ạh? – nó bắt chuyện với một trong những kẻ-chướng-mắt của khung cảnh này.
Bà già nhìn nó tỉnh rụi, móm mém nhai chính cái lưỡi của bà ta rồi lại nhìn đi.
-Có chuyện gì xảy ra Speron vậy thưa bà? – Nó lặp lại câu hỏi.
-Vô chính phủ. – Bà ta trả lời mà không thèm nhìn nó.
Vô chính phủ ư? Speron xưa nay nổi tiếng với những luật lệ hà khắc và cay độc của Qualaz mà lại vô chính phủ ư? Hắn làm lãnh chúa như thế nào vậy? Nó cảm thấy khí nóng lại bốc lên khi nghĩ tới con người này.
-Khi bạo chúa Qualaz Nam chinh, người dân Speron đã nổi dậy lật đổ bọn quan quyền. – Bà lão nói tiếp mà không cần nó hỏi. – Họ thành công, nhưng lại không chọn được người thay vào vị trí lãnh chúa.
-Vậy Qualaz đâu rồi? Hắn ở đâu? – Nó nắm lấy hai vai bà già mà lay dữ dội.
Bà lão nhăn mặt kêu la.
-Ơ, con xin lỗi. – Nó bỏ bà cụ ra. – Nhưng lão Qualaz đâu rồi.
-Ông ta không đủ sức tiến vào thành nên tạm thời đóng quân trong khu rừng phía Tây…
Chỉ nghe có vậy là nó chạy vụt đi về phía cổng thành, bỏ lại bà già vẫn còn đang nói cho chính mình nghe.
***
Trời tối. Từ góc này, nó có thể nhìn thấy lều trại của lão Qualaz cùng hơn hai mươi tên lính tùy tùng. Nó nhớ rất rõ, từng người trong bọn chúng, bọn trời đánh đã hãm hiếp nó. Tay nó đang lăm le một lưỡi dao sắc nhọn. Nó sẽ lao ra kia và đâm chết càng nhiều tên càng tốt… trước khi nó bị bọn chúng hạ sát. Con dao găm được xiết chặt, ánh thép nguội lóe lên một tia lạnh lùng.
Bỗng.
Một bàn tay bịt miệng nó từ phía sau. Một bàn tay khác tước lấy vũ khí của nó một cách dễ dàng. Kẻ lạ mặt kéo nó lùi vào trong bóng tối.
***
-Được rồi, được rồi, bình tĩnh nào cậu bé. – Người lạ mặt buông nó ra.
Nó ngơ ngác. Xung quanh nó là một đám người lạ hoắc, ai ai cũng lăm lăm vũ khí trên tay.
-Để ta tự giới thiệu trước. Ta là Macolase. Còn những người này là quân nhân của Speron-mới. Còn cậu là ai.
Nó dè dạt nhìn từng người trong bọn họ. Quả thật, nó rất dị ứng với những đám người như thế này.
-Tôi là Taserin.
-Được rồi, Taserin. Cậu biết cậu đang làm gì hay không hả? Nếu tôi không lầm thì cậu định ám sát Qualaz chỉ với thứ này hay sao? – Macolase trả con dao cho nó.
-Tôi…
-Tôi biết cậu cũng như bao người Speron khác, đều muốn giết chết lão bạo chúa này nhưng cậu không thể suy nghĩ trước khi hành động hay sao?
Nó im lặng. Nó thấy con người này nói đúng. Xưa nay, nó chưa bao giờ hành động mà không suy tính cho kĩ, thế mà hôm nay nó – một thằng nhóc yếu như sên – lại vác dao đi giết cái tên đã tung hoành sa trường hơn nửa đời người cùng với cả đám cận vệ của hắn. Đúng là nó điên thật rồi. Đáng lí ra nó cần phải có một kế hoạch cho chu toàn trước khi hành động theo cảm tính như thế này.
-Cậu biết đó – Macolase cắt ngang suy nghĩ của nó – sau khi giành được chính quyền, Speron lại bị xâu xé tranh giành bởi chính người của mình. Chỉ khi nào có người giết chết lão Qualaz để lên ngôi thì mới ổn định được cục diện hỗn loạn này. Nhưng đây hoàn toàn không phải là việc giành cho cậu đâu cậu bé, cậu quá yếu để chống lại bọn chúng…
-Vậy, hãy cho tôi biết đi.
Macolase nhìn nó ngạc nhiên.
-Hãy cho tôi biết về thực lực của hắn hiện nay, tôi có thể giúp các người giết hắn – nó nói nhanh – và cả đồng bọn của hắn nữa.
-Cậu nghĩ cậu là ai chứ?
-Là thiên sứ của điện Polerza. – Nó giơ cái huy hiệu hình vòng nguyệt quế trên cổ ra.
Macolase im lặng nhìn nó. Những người khác cũng nhìn nó trong im lặng
-Thì ra,… Vậy được, cậu theo tôi, để tôi nói từ đầu cho cậu hiểu.
Vậy là họ đã đồng ý để nó tham dự vào trận chiến này. Rõ ràng ngàn năm văn hóa của Goendland và mười sáu năm truyền giáo của thầy Scrolaten đã có tác dụng.
***
-Qualaz sở dĩ có thể chiếm trọn cả một vùng Speron rộng lớn này và giữ cho tới ngày hôm nay là nhờ vào ba thứ. – Macolase nói.
Taser nhìn vị thủ lĩnh trẻ này không chớp mắt.
-Một là đội quân đồng tính.
-Đội quân đồng tính? – Nó không hiểu một danh từ mới.
-Là những nam quân nhân biết pháp thuật có… quan hệ tình ái với nhau. – Macolase tỏ ra rất khó xử trong việc lựa chọn ngôn từ. – Việc này giúp bọn họ gắn bó với nhau hơn, tin cậy nhau hơn và trở nên thiện chiến hơn.
-Tôi hiểu rồi! – Nó đang bắt đầu tượng hình được thứ mà nó đã phải trải qua.
-Đội quân này gần như bất khả chiến bại. Hai mươi tên lính canh bên ngoài mà cậu thấy lúc nãy có thể hạ gục hai trăm quân ô hợp của bọn tôi trong một trận chiến mặt đối mặt. Và nếu là đánh lén thì con số này còn có thể tăng lên. Nhưng cũng may cho chúng ta là chỉ còn lại hai mươi tên này sau trận chiến vừa rồi. Điều này phải cảm ơn Azar đại tướng và các thuộc hạ của ông ấy.
-Khoan đã. – Nó ngắt lời Macolase – Nếu như tôi không lầm thì toàn bộ Speron có dư số quân để đối phó với hai mươi tên này mà.
-Quả thật là vậy, nhưng chúng tôi còn phải đề phòng sức mạnh thứ hai của Qualaz. Đó chính là thanh gươm trong tay ông ta. Tương truyền nó có xuất xứ từ thánh địa Goenland của cậu đấy.
-Không lẽ, đó là thanh gươm Polerzon? – Nó bị bất ngờ trước điều này.
-Đúng vậy. Chính là nó.
-Không lý nào.
-Thật sự là vậy đó.
-Thanh gươm Polerzon là vũ khí tùy thân khi thần Polerza còn tại thế. Uy lực của nó vô song. Không lý nào lại rơi vào tay kẻ như Qualaz được.
-Đúng vậy đó. Chính tôi đã từng chứng kiến uy lực của nó trong trận chiến với Medopa. Khi đó, tôi còn là một viên sĩ quan trong quân đội của lão.
Gươm Polerzon. Nó phải thua thật hay sao? Không thể như vậy được.
-Vậy còn điều thứ ba? – Nó hỏi.
-Là bộ giáp Goldan. Chính là bộ giáp mà lão ta đang mặc. Đó là báu vật của xứ Medopa do Welgon dâng để đổi mạng cho mình. Người mặc nó sẽ không bị tổn thương bởi bất kì binh khí hay phép thuật nào. Xưa nay tôi chưa bao giờ thấy lão Qualaz cởi nó ra. Ngay cả khi tắm gội, lão cũng chỉ nới lỏng nó mà thôi.
Nó thấy mình đúng là một thằng ngốc khi mà chưa hiểu gì về ba thứ này lại vội vã đi tìm lão báo thù. Ngốc thật. Nhưng bây giờ biết rồi đó, nó phải tìm ra cách gì đó.
-Anh cho tôi suy nghĩ một chút. Tôi xin hứa sẽ có thể giết được lão ấy.
***
Ráng chiều chuyển nhạt rồi dần đưa không gian vào một màu ảm đạm. Len qua từng khe lá trong rừng, mùi ẩm thấp của đất đả trở mình cùng với cảm giác se lạnh trong không khí. Nó bước chậm chạp và ưu tư.
Đạp lên những phiến lá mục, nó còn nghe thấy cỏi lòng mình rã rời trong nhịp răng rắc ấy. Nó vẫn không quên được cái kí ức chết tiệt kia. Cảm giác đó vẫn dai dẳng theo nó trong từng nhịp thở. Hế có bất cứ khi nào nó được ở một mình, chiêm nghiệm dòng suy nghĩ, thì y như rằng, những hình ảnh kinh tởm đó lại trào ra khỏi nơi ẩn trú. Bọn đồng tính khốn khiếp đã giày vò nó. Nó căm hận bọn chúng… Nó hận cả bản thân nó nữa.
-Xem chúng ta có gì nào. – Giọng nói ồ ề vang lên.
Nó giật mình quay phắt lại.
-Thì ra là người quen cũ. Vẫn còn nhớ ta chứ hả nhóc con. – Qualaz đang đứng đó cùng đám lính của lão.
Nó bỏ chạy thật nhanh trước khi điều khủng khiếp kia lại có dịp diễn ra thêm lần nữa.
-Bắt nó lại! – Lão già ra lệnh.
Hai tên lính lực lưỡng chạy lên vật ngã nó xuống đất. Tay chân nó bị khóa chặt.
-Ta thấy chúng ta thật có duyên với nhau. – Lão già tiến lại. – Có lẽ sau này nên mang ngươi theo vậy. – Lão nở một nụ cười của loài linh cẩu.
-Không! Không! – Nó ú ớ.
-Các người! Ra canh giữ bên ngoài, không ai được tới đây tới khi có lệnh của ta. – Lão quay sang nạt đám thuộc hạ.
Hai tên giữ nó ném nó mạnh về phía lão. Lão ghì chặt lấy nó. Bọn lính kéo ra khuất tầm mắt của lão. Sự chú ý của lão lại chuyển sang nó.
-Nhóc con, chúng ta chơi đùa một chút nào!
Nó vùng vẫy. Nó kêu la. Nó cắn. Nó cào. Nhưng vô ích. Lão lại phát cho nó một bạt tay xây xẩm. Nó té xuống đất. Lão ta nằm đè lên người nó, miệng ngoạm lấy khuôn mặt nó một cách tham lam. Tay chân lão không ngừng di chuyển trên cơ thể nó. Nhấc cái bụng phệ béo ị của mình ra, lão nắm lấy hai vạt áo nó kéo sang hai bên. Tay lão luồng vào nơi đó. Nhào nặn. Tay kia kéo mạnh phần trang phục bên dười của nó xuống.
Lão đứng dậy rút thanh kiếm đang đeo cắm xuống đất.
-Nhóc con, khôn hồn thì nên ngoan ngoãn mà hầu hạ ta đi.
Tiếng đổ của chiếc giáp vàng đan bằng những sợi xích nhỏ xuống nền lá mục vẫn không êm ái. Lão di chuyển cái thân đồ tượng của mình về phía nó. Nó đạp chân, chông người dậy cố chạy. Nhưng chẳng được mấy bước. Lão lại dễ dàng vật nó té ngã. Cái thây hà mã của lão lại trèo lên người nó. Nó như bị nghiền nát. Lão lắc mạnh cái đầu mình, chuẩn bị vào thế cho những nhịp tới lui. Lão ụp cả thân người lên mình nó.
Nặng. Rất nặng. Nó bị ngạt thở.
Nhưng lão không cử động. Nó thấy cái gì nóng hổi chảy xuống người nó. Đỏ lòm.
***
-Macolase, tôi cần bàn kế hoạch này với anh.
-Cậu nghĩ ra rồi sao? Tốt quá! Mau nói đi!
-Không được, đây là chuyện cơ mật, chỉ có anh với tôi được biết mà thôi.
-Thôi được. Vậy chúng ta ra phía sau nói chuyện. – Macolase đồng ý – Các anh em hãy chờ chúng tôi ở đây.
***
Phía sau nơi đóng trại của quân Macolase. Taser đứng lặng lẽ.
-Sao? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, cậu có thể nói được rồi chứ?
Taser quay lại. Ánh mắt và thái độ của nó lạnh lùng đến nỗi Macolase suýt giật mình vì nghĩ đó là một người khác.
-Kế hoạch của chúng ta cần người của anh giúp sức. – giọng nó không hề biểu cảm – Đội quân nào cũng chỉ mạnh khi chung sức chiến đấu dưới sự lãnh đạo của chỉ huy. Tôi tin là nếu như có thể cách ly Qualaz và bọn thuộc hạ thì hai trăm người của anh có thể đương đầu với bọn này được.
-Tôi không nghĩ vậy đâu. Tuy có quân số thì chúng ta đông hơn nhưng nếu nói về sức mạnh thì không thể bằng được. Nên nhớ là bọn chúng biết sử dụng pháp thuật chiến đấu.
-Tôi không cần người của anh chiến thắng bọn chúng, chỉ cần cầm chân lại là được… cho tới khi anh và tôi đoạt được thanh gươm Polerzon.
-Đoạt thanh gươm? Bằng cách nào?
-Trong trận vừa rồi, tôi nghĩ anh Morgan đã tìm được cách chế ngự thanh gươm. Nhưng chúng ta không cần dùng đến nó. Tôi biết một tử huyệt của Qualaz…
***
-Khiêng lão ta ra dùm tôi nào. Tôi sắp nghẹt thở chết rồi đây này.
-Được rồi, được rồi! – Macolase hì hục nhấc cái xác to béo của Qualaz sang một bên.
Taser nhanh tay kéo lại bộ đồ đang bị phanh ra. Mặt Macolase đỏ bừng khi nhìn Taser. Anh ta nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác.
-Quả nhiên là báu vật của Medopa có khác. Chiếc y giáp này nhẹ như không vậy. – Macolase cúi xuống nhặt chiếc giáp Goldan lên.
Taser đã mặc xong y phục, cậu ta bước tới nhổ thanh gươm ra khỏi đất.
-Tôi vẫn còn thắc mắc một chuyện. – Macolase ngập ngừng – Làm sao cậu biết được lão ta sẽ đuổi hết đám lính ra đồng thời cũng bỏ luôn hai món báu vật này ra khỏi người? Tôi đã theo ông ta một thời gian dài mà vẫn không biết những chuyện này!
-Đơn giản là vì tôi đã từng trải qua nó. – Taser vừa nói vừa rút thanh gươm thần ra khỏi lưng Macolase.
Macolase quay lại rồi ngã xuống. Con người đó vẩn chưa tin được những gì đang diễn ra.
-Xin lỗi, anh biết quá nhiều rồi. – Taser cuối xuống nhặt lấy chiêc giáp y. – Có lẽ giờ này quân của anh đang đánh với bọn đồng tính kia. Tôi sẽ giúp họ một tay. – Nó mân mê lưỡi gươm – Và anh sẽ đươc tôn vinh như một người hùng hy sinh vì đại nghĩa.
Nó quay người bước ra khỏi nơi tăm tối này. Bỏ mặc lại hai người mà nó vừa giết chết. Một gián tiếp, một trực tiếp.
Bịch!
Nó quay lưng lại tiếng đổ ngay phía sau lưng nó. Macolase nằm ngay đó, cổ họng đứt lìa, tay vẫn nắm chặt một con dao găm.
-Fegaz?
-Em rõ ràng là không quen làm những việc này. – Bước ra từ bóng tối là người thân duy nhất của nó.
-Tại sao anh lại ở đây? – Vậy là anh ta đã biết tất cả rồi sao?
-Anh đã đi theo em từ Speron đến đây. Em yên tâm đi, người biết bí mật của em đã chết hết rồi. Còn anh… Anh sẽ không nói chuyện này ra đâu… Nhưng nếu em muốn, em vẫn có thể làm như vậy đối với anh. – Fegaz chỉ vào xác Macolase rồi buông con dao của mình ra, nhắm mắt chờ đợi.
-Không, Fegaz, tôi còn cần đến anh. – Giọng Taser vẫn lạnh lùng. – Đây là thanh gươm Polerzon. Hãy dùng nó giết sạch lũ đồng tính khốn nạn ngoài kia cho tôi. – Mắt nó long lên.
-Anh sẽ làm mọi thứ vì em, Tas! – Fegas nhận lấy thanh gươm.
-Hãy gọi tôi là Taser.