Huyền thoại Taserin - Chương 6
Chương 6: Thay đổi
Bóng tối. Bóng tối vây quanh nó. Ngày lẫn đêm. Suốt mấy ngày, nó tự giam mình trong cái cõi tối tăm nơi căn phòng và nơi trí não do chính nó tạo ra. Nó nằm đó, lúc bất động, lúc co ro, lúc lại thút thít. Nó sợ hãi, nó khủng hoảng, nó đờ người, rồi nó chìm vào cơn trầm cảm.
Che con người nó bằng bóng đêm, giấu sự kinh hoàng bằng việc im lặng, nó đã ở trên giường đủ lâu để hiểu hết mọi việc. Cái sự việc khốn nạn mà nó, một thằng nhóc mười sáu tuổi, phải trải qua. Đau đớn và nhục nhã. Nó còn thua cả một con vật.
Gì mà thiên sứ, gì mà trí tuệ chứ! Giờ đây, thâm chí cả con Woen nó còn không bằng. Nó chỉ là một món đồ chơi bị bỏ lại với vô vàn vết thương trên mình sau những cuộc vui thú chán chê.
Những vết thâm, những nét bầm, những dấu hằn rướm máu. Những vết thương máu tuôn không ngơi nghỉ nơi thể xác giờ đây đã dịu lại dưới tác dụng của thảo dược của Fegaz. Nhưng. Những dấu vết trong lòng nó, những hình ảnh trong tâm trí nó, những ô nhục cho danh dự nó thì làm sao cho lành đây? Nó lắc mạnh đầu ngõ hầu tống những thứ nhơ nhớp đó văng ra, nhưng vô ích. Những kí ức này sẽ đeo đuổi dai dẳng theo nó mãi đến khi nào nó còn tồn tại trên cuộc đời này.
Nó bất lực, nó tuyệt vọng. Nó muốn chấm dứt mọi thứ, chấm dứt cả chính bản thân nó. Thân khốn nạn. Nhưng không! Nó không thể để những gì nó đã chịu đựng trở thành vô ích. Nó không thể để những tên khốn khiếp đã giày vò nó nhởn nhơ tới cuối đời. Nó căm thù bọn chó chết đó, lão già đê tiện đó.
Tiếng con Woen gặm nhấm thứ gì đó từ bên trong chiếc lồng. Có thứ gì đó đang sôi lên bên trong nó. Nó nghe từng nhịp đập của mạch máu bên thái dương. Tay nó nắm chặt lấy hư không mà bóp nát. Môi nó run bần bật. Mắt nó mở to, đỏ hoe và rướm lệ. Nó liếc ngang lạnh lùng và sắc lẻm về phía tiếng động đang phát ra.
***
Cộc! Cộc!
Két.
Cửa mở. Bóng Fegaz bước vào, để cái khay lên bàn rồi bước tới cửa sổ kéo màn ra. Ánh sáng tràn vào phòng.
-Sáng rồi, Tas, em ăn chút gì nha.
-Hôm nay có món gì vậy anh Feg?
Fegaz giật mình quay lại. Anh hoàn toàn bất ngờ trước sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Taser. Mới mấy ngày trước, thậm chí nó còn không nhìn anh lấy một cái chứ đừng nói đến nói chuyện.
-Cháo nữa àh? Em nghĩ mình cần ăn chút gì khác hơn cho chắc bụng. – vừa nói, nó vừa bước xuống giường, hướng ra cửa.
Fegaz vẫn chưa hoàng hồn trước hành động của Taser. Anh giật mình nhận ra mình đang đứng trời trồng một chỗ, trong khi đó Taser đã đi ra khỏi phòng. Anh vội vã bưng cái khay cháo ra ngoài. Tay anh vướng phải tấm vải phủ trên lồng con Woen. Nó tuột ra. Con thỏ đã chết tươi trong một tư thế rất đau đớn, máu thấm đỏ trên bộ lông trắng.
***
-Tas, thật ra có chuyện gì xảy ra vậy?
Bỏ cái đùi gà đang ăn xuống, chùi chùi tay vào quần, Taser nói.
-Fegaz, chuyện đã qua, em không muốn nhắc lại nữa. Nếu anh còn thương em thì đừng hỏi đến nó nữa… – nó ngập ngừng – Còn nếu anh coi thường em thì…
Fegaz bỏ chén bát đang ăn xuống rồi lao vội đến ôm lấy Taser để ngăn những lời cậu sắp nói ra.
-Tas, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, anh sẽ luôn ở bên em mà. Anh xin thề có Polerza.
-Ừ, có Polerza. – Miệng nó cười khỉnh trên vai anh.
***
Trời lại sáng. Mí mắt anh hồng lên trong ánh nắng chiếu vào tận giường. Không ngủ được nữa rồi. Mắt vẫn nhắm. Tay anh quờ quạng vào chỗ bên cạnh mình. Trống trơn. Anh ngồi bật dậy. Taser đâu rồi.
Tối qua nó đòi ngủ lại với anh. Nó ôm lấy anh cứng ngắc, nhưng nó không khóc, không nói năn hay làm gì cả. Chỉ cuộn vào lòng anh như một con mèo ngoan. Sự việc hôm anh trở về, rồi những thái độ lạ lùng của Tas từ hôm qua khiến anh bất an. Anh không hiểu nhưng có thể linh cảm thấy một thứ gì đó rất khủng khiếp đang diễn ra với người thân duy nhất còn lại của anh, người mà anh coi còn hơn cả anh em ruột.
Mắt anh dừng lộ trình dáo dác của nó khắp căn phòng tại một mảnh giấy trên bàn. Nét chữ của Tas.
“Anh Feg,
Em có chút việc phải đi vài hôm. Nếu em không trở về, anh hãy thay anh Mor và em hoàn thành sứ mệnh Polerza.
Lần cuối để em gọi anh là anh Feg,
Yêu anh nhiều.
Tas”
Trời ơi, Tas, em làm gì vậy? Em đi đâu vậy hả Tas? Fegaz cuống cuồng chạy khắp đền rồi chạy ra bên ngoài, chạy ngược con đường mòn dẫn tới đền đến khi đụng phải ngã tư đường. Anh rơi xuống trên hai đầu gối, tay vẫn nắm chặt bức thư của Tas.
-TAS, ANH SẼ TÌM RA EM!!!!!!!!! –Fegaz gào to trong tuyệt vọng.