Friday nights - Chương 7
7. Hắn cứ nghĩ sau bài học lần trước, hắn sẽ biết thế nào là “thương hoa tiếc ngọc”, nhưng đáng tiếc là niềm hứng khởi không tốn mấy công sức thuyết phục hắn thể hiện đúng bản chất của một con quỷ dâm dục không hơn không kém. Hắn cảm thấy kích thích cao độ khi một thân thể trần trụi cứng cáp cứ không ngừng oằn oại bên dưới hắn. Có lẽ chính cậu ta cũng không thể ý thức được sức hấp dẫn tình dục của mình lại lớn đến như thế. Dù sao thì từ trước tới giờ hắn vẫn được đánh giá là thằng có cái đầu lạnh cả trong chuyện chăn gối đấy chứ.
Và, cũng như lần trước, kết quả là hắn lăn ra ngủ mà không hề ý thức được về thời gian cũng như tình trạng thê thảm của nạn nhân.
Sáng hôm sau, trong lúc hồn hắn còn trôi vật vờ bên trên giường ngủ, hắn loáng thoáng nghe tiếng hát nhừa nhựa, tiếng đàn guitar lãng đãng và cả tiếng ai đó đang lẩm nhẩm theo:
I love you
Is all that you can’t say
Years gone by and still
Words don’t come easily
Like I love you I love you
But you can say baby
Baby can I hold you tonight
Maybe if I told you the right words
At the right time you’d be mine
Thật ra hắn cũng là thằng siêu tiếng Anh nên trong tình trạng lơ mơ ngái ngủ hắn vẫn có thể nhận khá rõ lời bài hát. Hắn ít nghe loại nhạc nhẹ thế này, nhưng hắn bỗng thấy gai gai người. Giai điệu buồn bã và ẩn chứa niềm tuyệt vọng. Đó là lý do tại sao hắn không thích nghe những bản tình ca, mười bài thì có bảy, tám bài là buồn thê lương. Hắn sợ hãi cứ như người ngắm hoàng hôn tàn dần trong một buổi chiều mùa đông, lặng nhìn thời gian trôi theo một đường tuyến tính…
Tiếng hát khe khẽ khiến hắn mở mắt. Cậu ngồi trên giường, ngay bên cạnh hắn, trên người chỉ mặc quần áo mỏng, khá chăm chú vào màn hình tivi đang phát một clip ca nhạc. Người ca sỹ da đen xấu xí, không rõ là nam hay nữ, đang ôm cây đàn guitar thong thả gảy từng nốt trên sân khấu. Một hình ảnh khá quen thuộc.
Hắn trở mình, hơi rướn cao người lên cốt để nhìn thấy màn hình. Cậu nhận ra là hắn đã tỉnh, nhưng không nói gì mà vẫn tiếp tục theo dõi bài hát. Hắn hỏi:
“Ai vậy?”
Cậu trả lời mà không nhìn hắn:
“Tracy Chapman!”
“Tôi không biết ca sỹ này.” – hắn thành thực thú nhận.
“Nhìn vậy thôi nhưng là ca sỹ nữ đấy. Tuy ngoại hình không đẹp nhưng giọng hát thì khỏi chê. Tôi rất thích nghe nhạc của Tracy.” – cậu bỗng trở nên hào hứng. Hắn im lặng lắng nghe, sợ rằng khoảnh khắc này sẽ nhanh chóng biến mất.
“Tôi rất thích bài này, ‘Baby can I hold you’…” – cậu co chân lại, đầu nghiêng nghiêng, cả mắt và miệng đều mỉm cười, ngân nga những giai điệu nhẹ nhàng – “… But you can say baby… Baby can I hold you tonight…”
“Tôi không thích…” – hắn cau mày, và lần đầu tiên cậu quay sang nhìn hắn – “… nó làm tôi sợ… Giống như… sự tuyệt vọng, hay lời van xin… Chỉ toàn ‘if’ và ‘maybe’… Không có gì là hiện thực cả…”
“Có những mối tình sẽ không bao giờ trở thành hiện thực…” – cậu đáp lời với niềm đau thương không che giấu trong giọng nói – “…chỉ là ‘ta yêu nhau trong mơ, thế thôi’… Uhm, tôi nghĩ đó đúng là sự tuyệt vọng, nhưng đến phút cuối cùng… đó vẫn là tình yêu…”
Cậu ta đột nhiên nói ra những lời kỳ lạ như vậy, nhưng điều gì đó đã ngăn hắn hỏi kỹ. Mối quan hệ của hai người nói là thân mật đến mức không thể thân mật hơn cũng được, nhưng vẫn xa lạ như Bắc Cực và Xích Đạo. Hắn tự nhủ: thế này là tốt rồi, đừng dấn sâu thêm nữa. Không phải trong bóng tối không thể ẩn giấu vực thẳm. Hắn sợ mình sẽ rơi mất. Mỗi con người luôn có trong tâm hồn một vực thẳm sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào ưa tò mò.
Và hình ảnh in sâu trong tâm trí hắn hôm đấy là một cô gái da đen xấu xí và nghèo khổ, buồn bã ôm cây đàn như trong buổi chiều chạng vạng, hát bài ca của sự tuyệt vọng, baby can I hold you tonight, can I hold you tonight…