Friday nights - Chương 2
2. Hắn nhìn từ đầu đến chân con người đang đứng nép mình trong bóng tối, ngay sát cây cột.
Hắn hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra người đó là con trai.
Tên con trai ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt mở to. Hắn đã thấy nó đứng đó từ lần lượn quanh hồ đầu tiên. Suốt hơn hai tiếng đồng hồ nó vẫn đứng nguyên chỗ ấy, vẫn cái bộ dạng ngại ngùng đó, áo khoác ngoài màu xám lẫn vào bóng đêm như không muốn để ai chú ý đến mình, đầu trần tay trần trong gió lạnh. Giờ đây thì hai má nó đã đỏ ửng lên còn môi thì tím ngắt. Hắn tự hỏi điều gì đã khiến thằng thần kinh này đứng chừng ấy thời gian trong thời tiết như vậy ? Chờ đợi một ai chăng ?
Nhưng khi đứng trước mặt nó, hắn lại chẳng hỏi được câu gì. Hai người nhìn nhau trân trân mất một lúc. Rồi hắn hất đầu:
“Lên xe đi !”
Thật là một yêu cầu kỳ lạ. Hai người đã quen biết nhau hồi nào mà hắn lại nói thế. Kỳ lạ hơn nữa là thằng con trai kia chỉ mất chưa đầy chục giây do dự rồi trèo lên yên xe sau hắn. Hắn bảo nó :
“Ôm chặt vào.”
Thằng con trai lập tức làm theo lời hắn. Hắn vòng xe sang bên kia đường, nhanh chóng đưa chiếc xe đạt tới tốc độ kinh hồn. Nó rú ga rất to, phóng vụt đi, gây sự chú ý cho tất cả những người có mặt trên đường lúc đó. Chả mấy chốc hắn đã đuổi kịp đoàn xe đi trước – lúc này đã đông hơn một ít. Hắn tăng ga vượt qua lũ bạn. Chúng ồ lên ngạc nhiên rồi nhanh chóng đuổi theo hắn.
Cuộc đua chính thức bắt đầu.
Một lũ con trai con gái trên đủ các loại xe máy làm thành một đoàn nối đuôi nhau chạy quanh hồ Hoàn Kiếm. Những người đang đi trên đường không ai bảo ai đều vội vàng dạt sang phía bên phải, nhường làn đường bên trái cho đoàn đua. Hôm nay không thấy bóng dáng của cảnh sát cơ động, mà dù có đi chăng nữa chúng cũng sẽ chạy sạch trước khi những cái ôtô ì ạch đuổi đến nơi.
Tốc độ đang ngày càng tăng. Hắn cùng một tên lạ hoắc đi xe motor phân khối lớn đang dẫn đầu đoàn đua. Xe của tên kia là xe đua chuyên nghiệp, nó được thiết kế khá gọn gàng, tốc độ tối đa chắc chắn hơn đứt cái xe chế của hắn. Nhưng có sao đâu nào ! Giờ không phải là trên đường đua chuyên nghiệp, tốc độ không phải ưu tiên hàng đầu mà là cái tính lì, tính liều, coi mạng mình và mạng người đều như cỏ rác. Quanh Bờ Hồ lúc nào cũng đông người và có vô số chướng ngại vật bất ngờ, chắc chắn phải có một thần kinh thép để luôn giữ được tốc độ cao nhất và xử lý mọi tình huống có thể xảy ra.
Hắn nghe gió lướt qua tai ào ào, trong đầu hắn giờ chỉ bập bùng giữa tiếng động cơ và tiếng người loạn xạ bên ngoài. Điều làm hắn ngạc nhiên hơn cả là sự bình tĩnh đến kỳ lạ của người ngồi đằng sau hắn. Vòng tay ôm ngang bụng hắn vẫn như lúc đầu, nghĩa là không siết chặt hơn chút nào ngay cả khi hắn tăng ga, chỉ trừ lúc vòng qua khúc cua hay lúc hắn bày trò bốc đầu xe. Những đứa từng ngồi sau xe hắn từ trước đến nay chưa có ai là không hét lên khi hắn tăng tốc hoặc bốc đầu. Nhưng thằng con trai này thì im lặng trong suốt quãng đường. Hắn không rõ có phải nó đã mím chặt môi lại vì quá kinh hãi không, nhưng tiếng tim đập áp sát sau lưng hắn vẫn rất bình tĩnh.
Đến đoạn hơi đông người, chủ yếu là những kẻ hiếu kỳ đã tụ tập lại thành tốp đứng cả dưới lòng đường để nhìn đoàn xe chạy qua, hắn và tên đi xe motor kia dĩ nhiên phải giảm tốc độ đi một chút. Nhưng kinh nghiệm đua ở chỗ đông người và thần kinh phản xạ nhạy bén đã giúp hắn, hắn dễ dàng kiếm được những khoảng trống để lách ra khỏi tốp người. Ra được đường thoáng, hắn nhanh chóng nhấn ga vọt lên, bỏ xa đối thủ. Loáng thoáng trong gió có tiếng vỗ tay và cổ vũ của những kẻ hiếu kỳ kia.
Đoàn đua giờ đã đông hơn nhiều, chừng ba chục xe, cả bọn đú bẩn chạy theo sau ngửi khói. Hắn đã thấy hơi chán chán. Đúng lúc ấy thì nhác thấy bóng dáng xe ôtô của công an đi tuần tra, hắn không thèm quay đầu lại bảo bọn bạn, nhanh chóng tách khỏi đoàn xe rồi rẽ về đường Tràng Thi. Như trước kia thì đích cuối của hắn sẽ là vũ trường New Century lắm tai nhiều tiếng cơ đấy, nhưng giờ thì nó đã thành Old Century mất rồi. Đi một lúc, bỗng hắn nhớ ra người vẫn ngồi im lặng sau lưng mình nãy giờ. Hắn kiếm một chỗ vắng tấp vào lề đường, quay lại hỏi nó :
“Định tới chỗ nào đây?”