Đứa con bị chúa bỏ quên - Chương 3
Chap 3
Trong Lớp học:
” Cuộc đời mình sẽ tươi đẹp từ đây sao” nó đang miên man nghĩ như vậy. Hôm nay, Chúa đã biết đến sự tồn tại của nó, thương tình và đã ban cho nó một anh tràng đẹp zai sao….
– Cưng đang nghĩ gì thế?
Câu hỏi của nhỏ Trang cắt dòng suy nghĩ của nó
– Hô Hô hay là đang mơ tưởng đến anh Minh à cưng ;))
Nó thoáng đỏ mặt vì nhỏ đã nói trúng tim đen, chút bối rối hiện lên. Nó ấp úng trả lời
– Đâu cóa, Tỷ đừng nói bậy à nha.
– Hì Hì giỡn cưng chút nà. Mà nè…
– Sao dza. Có Giề nói đi má, ấp úng hoài à?
Nhỏ Trang lúc này bẽn lẽn như một thiếu nữ mới ” dậy thì ”, định nói: ” À thì ………..”, đúng lúc đó một giọng khác lanh lảnh lên mà nó với Trang đều ghét. Đó là con Linh ” hợi ” ( nó ko béo, đặt biệt danh vậy vì đầu nó toàn bã đậu ko à ^^ )
– Bảo iêu quý, tớ hỏi ấy chút chuyện na, hihi ( điệu chảy nước :D)
– Nó không có gì phải giúp mày cả, xéo đi chỗ khác
Nó nhìn rõ mặt bà Trang hiện lên 4 chữ ” Sư Tử Hà Đông ” 🙂
– Ơ con điên, mày dở người à tao hỏi thằng Bảo chứ tao động chạm gì đến mày à
– Con Lợn kia, mày nói ai điên tát rụng răng mày bây h.
Vừa nói, nhỏ Trang vừa đứng lên tay dơ lên như chuẩn bị sử dụng vũ lực đàn bà. Nó biết ai chứ với con Linh, con Trang sẵn sàng cho nhỏ đó vô bệnh viện răng hàm mặt khoa chấn thuơng chỉnh hình =)). Biết vậy, nó đành lên tiếng can ngăn:
– Thôi Tỷ, để đệ hỏi xem nó có chuyện gì?
Nhỏ Linh nhanh nhảu:
– À hihi, ai cũng như Bảo có phải dễ nói chuyện ko chứ ko như một số người dữ như sư tử cái ý ;))
– Mài nói ai sư tử cái ( nóng trong người rồi khà khà)
– Nói ai người đó biết hý hý. Vừa nói, nó cười và nhìn sang nhỏ Trang một cách đầy khiêu khích.
Nhỏ Trang dường như không chịu được nổi nữa định xông đến cho con Linh một cái bạt tai thì bị tay nó giữ lại.Nó quay sang nhỏ Linh nói tiếp:
– Bà có gì nói nhanh lên, ko cẩn thận lát về nhà không có răng húp cháo đâu.
Nhỏ Linh cũng hiểu ra ý của nó, bèn nói:
– À thì tớ hỏi chuyện cậu làm quen được với anh Minh đó à. Hihi mình muốn …..
Nói đến đây, sao đến nhỏ Linh cũng bẽn lẽn nhỉ. Định hỏi thêm thì những tiếng la lớn vang lên:
– Ồhh my God, anh Minh lại đến kìa
– Trời ơi đúng ảnh rồi ;))
– Đẹp zai hết chỗ nói ^^
Nó, Trang và nhỏ Linh đều quay mặt ra ngoài hành lang. Trang với nhỏ Linh cùng đồng thanh rú lên : ” Trời ơi!! Anh Minh” ( cứ như hắn là sinh vật lạ không bằng).Hắn tiến lại gần chỗ chúng nó, vẫn cái nụ cười thiên thần đó ( hai ả kia thì đang say nắng, ngất lịm xà lim rồi 😀 ), hắn cúi gần mặt xuống chỗ nó ( Bảo ). Mồm nó mấp máy nói ( định trả lời cho lời đề nghị làm quen đây mà ^^)
– Tớ … đồ….ng …
Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị ngón tay trỏ của hắn giữ môi lại. Mặt nó nóng bừng lên và trên trán cũng đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Hắn cười híp mý và nói:
– Hihi Tớ biết bạn nói gì rồi! nhưng Bảo cho mình xin lỗi nhé. Bạn không phải chủ nhân của bông hoa hồng và bức thư đó, bạn có thể cho mình xin lại được không?
– Hả ………………………….. Tất cả mọi người từ nhỏ Linh, con Trang đến tất cả lũ con gái mê zai đứng ở cửa lớp đều trố mắt ra nhìn mà không hiểu gì.
Còn nó, thản nhiên trả lời:
– Ừm tất nhiên… Thứ không thuộc về mình, mình không giữ đâu.
Rồi nó đưa cho hắn bức thư, bông hoa hồng và không quên nói lời xin lỗi:
– Sr nhé. Mình không biết nên đã bóc bức thư ra xem mất rồi.
– Ừ không sao đâu. Hắn lại cười một nụ cười tinh quái làm nó chết lặng trong vài s. Khi nó tỉnh ra thì hắn đã đi mất, cùng với lũ con gái ồn ảo ( kể cả nhỏ Linh và con Trang nữa).
Không gian thật yên tĩnh, chỉ còn mình nó. Bất giác, một dòng nước lăn xuống gò má của nó, nó khóc. Nhưng rồi, nó lại vội lấy tay quệt ngay dòng nước mắt đó đi và môi lẩm bẩm : ” Chúa, Ngài lại đùa cợt với con vậy à? ”.