Đứa con bị chúa bỏ quên - Chương 1
Chap 1
– Chú ơi, đi chậm lại chút đi chú !!! 🙁
– Cháu ngồi yên nào, tay lái chú lụa rùi hehe.
– Kìa, chú!!! Cẩn thận,nó cảnh báo chú khi có một chiếc ô tô ngược chiều đang tiến lại gần.
Chỉ trong 1/1000”, chú đã đánh tay lái, tạt qua đầu một chiếc xe máy cùng làn( hú vía, đi xe chú kiểu này chắc có ngày đau tim chết mất ). May mà lúc đó vịn chắc vào lưng áo chú chứ không lấy răng đo đất từ lâu rùi. Chú tiếp tục rú ga thẳng tiến nhưng tôi vẫn kịp nghe thấy tiếng người đi xe máy đằng sau nói vọng lên:
– Đ.m.m thằng kia đi kiểu gì thế?
Mặc dù nói có cầu xin chú Tâm thế nào đi nữa, chú vẫn không giảm tốc độ mà còn rú ga lên nữa. Thực ra chú Tâm là xe ôm gần nhà nó, còn nó là khách quen của chú ấy. Hằng ngày chú được papa ma ma của nó giao nhiệm vụ là hàng ngày đưa đón nó đi học. Lý do vì sao thì các bạn biết đấy, nó tên là Lưu Gia Bảo ( 😀 đẹp hôk) với biệt danh ở trường là ” Đứa Con Bị Chúa Bỏ Quên”, vì từ khi sinh ra nó đã là người cực kì xúi quẩy rồi ( đó là theo lời mama kể lại còn chi tiết thì nó không rõ). Nhưng từ khi cắp sách đến trường, chắc nó là người lập kỉ lục thế giới vì không ngày nào về nhà là người nó không có thương tích. Không biết là do nó hậu đậu hay số nó nó thế, nói các bạn không tin chứ nó ” ăn cơm sặc cơm, uống nước giắt răng ”. Có thể nói, nó khá nổi tiếng ở trường về cái ” truyền thuyết” chó đuổi ( hú hú đằng nào cũng là người nổi tiếng). Truyện là thế này trước đây, nó hay đi xe bus đến trường nhưng nó lại là đứa chúa ngủ dậy muộn nên 7 ngày đi học thì 6 ngày trễ xe bus và muộn học. Sáng hôm đó là một ngày cuối hạ, những tia nắng sớm mai tinh khôi và dịu nhẹ; mơn trớn, len lỏi qua những lùm cây ( nghe sến quá). Còn nó thì thấy ngày hôm đó không đẹp chút nào, đen tối như tiền đồ của nó vậy (copy paste của Chị Dậu nha hý hý). Quả đúng như vậy, dù hôm đó đã dậy sớm rồi nhưng vẫn đến bến xe bus muộn ( lý do là đi xe bus mà quên không mang mũ bảo hiểm) hí hí tại vì người đen đủi mà, các cụ ta có câu ” cẩn tắc vô áy náy mà”. Mà hôm đó nó lại dửng mỡ, trễ xe rồi quyết định đi bộ đến trường. Hiz, đi bộ thôi mà bao người để ý:
– Trời ơi thằng Bảo phải không?
– Đúng nó rùi thằng xúi quẩy.
– Tránh ra xa đi, đứng gần nó có ngày tai nạn đó
Dù sao họ nó cũng đúng, đi cạnh nó có ngày bị tai nạn oan thôi. Thật là lạ, gần đến trường rùi mà không có tai nạn gì hý hý( thằng này phởn, lòng mừng thầm đây mà). Nhưng khi còn cách trường ” chắc chỉ 10 bước chân”, con ” khọn già” Dương ( hàng xóm nhà nó) xuất hiện với con chó Nhật tên Jonly ( mà nó sợ cả chó lẫn chủ). Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, người sợ chó thấy chó là chạy rồi. Nhưng khổ nỗi, con Jonly lại rất thích thằng Bảo thấy cu cậu chạy nó cũng chạy theo trước sự chứng kiến của bao nhiêu người ( không còn lỗ nẻ nào chui nữa rồi kà kà). Vấp, ngã, đứng lên, chạy tiếp rùi lại vấp, ngã, đứng lên, chạy tiếp … cũng may là nó chạy kịp vào trường ( quần áo xộc xệch, lấm lem đất cát và chỉ vài vết trầy xước, ” chuyện nhỏ” với nó vì nó quen rùi mà hehe). Và từ đó giai thoại về nó bắt đầu, nó nổi tiếng như ngày hôm nay cũng là do ” mấy” con bạn thân của nó (mấy con quỷ cái này lát nữa sẽ xuất hiện )
Những suy nghĩ miên man về quá khứ không mấy tuơi đẹp của nó bị chặn lại bởi cái phanh gấp của chú Tâm.Ồhhh trước mắt nó là ngôi trường XX nó đang theo học đây rồi, nó xuống xe và không quên quay lại cảm ơn chú Tâm( ngoan ghê nha cưng)
– Hồ hồ, vẫn kịp giờ nha nhóc
– Cảm ơn chú chìu nhớ đón con đúng giờ nha
– Okie babier( xe ôm mà giỏi tiếng anh ra phết)
Nó chậm rãi bước vào trường mà vẫn không quên điểm tâm sáng bằng một cú vấp gần ngã, vì đã có sự giúp đỡ của con Trang( nhân vật phụ đầu tiên đã xuất hiện).Cái giọng chua loét của nó cất lên:
– Không có chị giúp là mày hôn đất rồi nha cưng
– Dạ Cảm ơn Tỷ. Mắt nó tròn xoe nhìn con Trang như con mèo con tỏ ra rất biết ơn
– Thôi vào lớp đi cưng.
Hỳ hỳ, nó nhìn con Trang cười rồi hai đứa cùng nhau vào lớp. Nói chung, 3 tiết đầu hôm nay không có chuyện gì xảy ra lòng nó mừng lắm. Nó thầm nghĩ ” lẽ nào Chúa đã để ý đến con rồi sao”. Nhưng, đến tiết Hóa của của lão Tùng Ái ( nói vậy mấy bạn tự hiểu nha) thì lại có chuyện. Vừa vào lớp, nó đã bắt gặp ánh mắt lão nhìn nó( đời coi như xong)
– Bảo lên bảng đi em.
– Dạ…. ( điều chẳng lành rùi)
Dù nó ngồi ngay bàn một, cách bảng có vài bước chân thôi nhưng nó cũng không quên tặng bảng một cái chạm đầu. Cả lớp lại phá lên cười, còn nó thì không cười vì với nó những chuyện này như cơm bữa, nó chỉ tức ”Chúa không tha cho con ngày hôm nay được sao”.Và tất nhiên, nó đâu có làm được bài ( bài rất khó với khả năng của nó thì impossible ” do ông Tùng trù”).
– Xúi Quẩy, gọi ngay thằng không biết làm bài.
Thầy Tùng chống tay vô hông theo kiểu bà hàng cá nói:
– Hãm, có thế mà không làm đc bài tôi không biết phải dạy anh thế nào nữa đây anh Bảo ạ
Nói đến đây cả lớp rúc rích cười thầm, còn ông Tùng thì đánh đôi mắt đĩ thõa sang phía thằng Quân ( Hót Boy của lớp):
– Quân lên bảng làm cho thầy bài này đi cưng( đúng là cái thằng hám zai đẹp)
Vẫn cái giọng điệu chảy nước, lão quay sang nói với nó:
– Về chỗ đi kìa, còn đợi tôi rước anh về nữa hả.
Về thì về, nó đi về chỗ ngồi, mặt buồn thiu và nghĩ rằng ” Chúa hôm nay vẫn chưa để ý đến mình rồi ”.
Nhưng chỉ 30 phút sau đó, cả cuộc đời nó dường chuyển sang trang mới. Giờ ra chơi, cả trường xôn xao vì sự xuất hiện của một người ( nhân vật chính số 1), còn nó thì không hay biết gì vì nó đang gục xuống bàn ngủ ( cố để thời gian trôi nhanh đây mà)
-Trời ơi, có phải anh Minh Hot Boy trường nam sinh XY không vậy??
– Đúng rồi, đẹp zai quá ta.
– Đến đây gặp ai ta.
-…..