Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 7
Part 7
Người con trai thánh và tôi.
Tôi không thể nói được, đã hai năm trôi qua, tôi chỉ nhìn Tử Đằng, chưa hề một lần nói, tôi cần cậu, yêu thương cậu. Có những lúc, cậu ngồi bên cạnh đấy nhưng lại rất xa xôi, vẻ mặt thanh nhã điềm tĩnh không hề gợn chút đau buồn sầu hận. Tôi chỉ có thể nhìn cậu ấy, cố nuốt nước mắt vào trong, mỉm cười. Kể từ Giáng sinh hai năm về trước, chúng tôi đã tuân thủ một thỏa thuận ngầm sau khi kết thúc những nụ hôn không lý trí.
Chỉ là bạn.
Phải, tôi và Tử Đằng, chỉ có thể là bạn, tuyệt đối không được yêu thương nhau theo cách khác. Tôi run rẩy chạm vào cậu, run rẩy rời xa cậu, run rẩy khóc trong những đêm tối giá buốt dâng đầy cô đơn.
Tôi khắc khoải với lý trí của mình, cậu có lẽ cũng đau đớn với lý trí của cậu. Và tôi cứ phải đi bên cạnh cậu với danh nghĩa là một người bạn tốt.
Năm nay là năm mười hai. Tôi phải trải qua các kỳ thi quan trọng, tốt nghiệp phổ thông, thi Đại học, tôi phải dẹp bỏ tất cả để lao vào bài vở. Những năm lớp dưới, tôi hầu như chỉ học mỗi môn toán là xuất sắc, bét lắm thêm được lý. Tôi đang ngày đêm cật lực học không ngơi nghỉ.
Nhưng mà, không thể chối bỏ rằng, từng phút giây tôi đều nhớ đến gương mặt trầm tĩnh đẹp như pho tượng thánh tạc bằng cẩm thạch, Tử Đằng, người con trai thánh.
Hôm nay, cũng lại là Giáng sinh, cũng vừa kết thúc kỳ thi học kỳ. Tôi gói một món quà nhỏ, định mang đến nhà Tử Đằng, ấy là cái đồng hồ kỷ niệm rất đẹp của tôi mà cậu đã từng làm vỡ. Cái đồng hồ của cậu tặng, tôi vẫn đeo bên mình, vẫn hằng ngày ngắm nó. Tôi nghĩ cậu sẽ nhận ra cái đồng hồ đã một lần vỡ mặt này. Tôi hi vọng như vậy.
Lững thững đạp xe, tôi vừa nghĩ đến gương mặt cậu ta trông sẽ tức cười như thế nào, lòng tôi rộn rạo một nỗi vui mừng phấn khởi đến độ bật thành tiếng. Mãi nghĩ ngợi, tôi chẳng nhận ra rằng đã đến nhà cậu, khi ấy, cũng là lúc môi tôi dứt nụ cười, bị kéo lại, thảng thốt và đau đớn. Tôi đã không hề lường trước.
Đằng sau khung cửa sổ, vẫn như mọi Giáng sinh, gia đình cậu đi vắng, nhưng, giờ đây, Tử Đằng ở đó cùng với một người con gái.
Phương Anh, cô gái vẫn thường bám chặt lấy Tử Đằng. Và kìa, ở đó, cậu đang hôn cô ta. Có khác gì đâu hở Tử Đằng, cũng cái cách đó khi hôn tôi, chẳng hề khác. Trong tôi, kim đồng hồ đi lệch một khắc, tim đập tuột nhịp, gói quà trên tay rơi xuống.
Bung ra, đồng hồ lăn lông lốc.
Vỡ nát.
Những mảnh thủy tinh trong vắt vang lên tiếng cũng trong vắt, như giọt nước mắt tôi. Đâu có gì phải khóc? Tôi và cậu ấy…cậu ấy…chỉ là bạn tốt mà thôi!
Bạn mà thôi!
Im đi Xuyên Bối, có gì mà khóc? Nhưng đau quá, đau buốt, vì sao lại đau như thế? Vì sao lại khóc? Tôi quay xe thật nhanh, bắt gặp ánh mắt cậu ngước lên, kinh hoàng. Tôi chạy thật nhanh, thật nhanh, bỏ lại đồng hồ yêu quý đã vỡ nát.
Tan nát.
Bỏ lại người con trai, hình ảnh vỡ nát, đầy tủi thẹn trong tôi. Nước mắt dâng ngập.
Òa vỡ, khuôn mặt cậu ấy, cùng những kỷ niệm, trong chốc lát đã òa vỡ thành nước mắt tôi. Tôi đạp xe vào khu đất hoang, ngồi một mình, đưa hai bàn tay run rẩy ra trước mặt ngắm nghía, hồi lâu gào lên
Đằng à! Chúng ta không thể…tuyệt đối…nhưng tôi…yêu…
Bỗng chốc, có một bàn tay đưa lên môi tôi, từ phía sau, kéo tôi ngã vào lòng. Giữ chặt không cho tôi quay lại.
Là cậu à?
Là tôi!
Tại sao lại là cậu?
Cậu mong muốn ai?
Tôi không mong muốn ai hết, về đi Khiên, đừng làm phiền tôi!
Cậu vẫn nhẫn tâm lạnh lùng như vậy, này, cậu đâm tôi như thế đã chưa đủ sao?
Tôi ghét cậu, giờ đủ chưa?
Còn tôi, ngược lại, yêu cậu!
Cậu bị điên? – Tôi đau lòng thảng thốt hỏi
Ừ, tôi điên!
Và tôi quay lại, khuôn mặt Khiên phủ đầy tăm tối lẫn chua xót. Cậu nhìn vào mắt tôi, thật sâu, chẳng biết tìm kiếm gì. Ánh mắt cậu lúc này là ánh mắt mà suốt hai năm qua đã nhìn tôi. Ánh mắt rạn vỡ, chất chứa nỗi mong chờ. Khiên cau mặt như vừa bị xẻ ra làm hai, có cảm giác cậu đau đớn tột cùng, và nỗi phiền muộn trào ra ngoài, hết sức chi phối lý trí cậu. Bỗng nhiên cậu đè ngửa tôi xuống. Tôi vội gào lên. Hình ảnh nụ hôn của Tử Đằng và Phương Anh bỗng hiện ra rõ ràng. Tôi thả mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.
Khiên mạnh thật, như một con thú hoang cuồng máu, cậu ôm siết lấy tôi đến ngạt thở, dòng nước mắt cậu chảy nóng nhoèn nhoẹt trên vai tôi. Đau buốt, nước mắt ròng ròng chảy, mờ câm. Tôi chẳng còn thiết gì nữa, nhưng không thể thế này được…
Không thể được!
Trong khoảnh khắc Khiên bắt đầu chạm lưỡi vào môi tôi, tôi hét lên
Tử Đằng! Xin cậu đấy! Làm ơn…đến đây…
Không có ai cả! – Khiên lạnh lùng.
Tôi khóc.
Cậu ta là một thằng đạo đức giả, tại sao cậu lại có thể yêu thương con người ấy? Xuyên Bối, cậu là tiểu bảo bối mà tôi trân trọng từ bé, cậu luôn vụng về, lôi thôi, nhếch nhác, vô tâm. Cậu là một đứa trẻ đáng yêu nhất, cả vẻ mặt cậu khi lạnh lùng, khi giận dữ, khi kiêu ngạo, khi đau khổ, đều vẫn ngây thơ và trong sáng lạ kỳ. Chưa bao giờ tôi thôi rời mắt khỏi cậu, tôi yêu quý cậu, nhẫn nại với cậu, chở che cậu, vậy mà, cậu lại lãnh đạm nhường đó. Kiểu cách độc ác vô tâm ấy chỉ có ở một đứa trẻ mà thôi! Còn cậu ta, cậu ta chỉ xem cậu như một món trò chơi, cậu đã thấy rồi đó, Tử Đằng chưa hề xem cậu quan trọng với hắn, hắn đã đùa cợt cậu!
Tôi không quan tâm!
Khiên cắn mạnh vào vai trái tôi, rát bỏng.
Cậu là của tôi, thuộc về tôi, không được yêu thương Tử Đằng!
Chợt, mắt tôi tối sầm. Khiên bị xô ngã sang một bên. Là cậu ấy, Tử Đằng!
Cậu bế thốc tôi lên như đã làm từ hai năm trước, gương mặt tôi nóng và lem nhem nước. Áo tôi bị xé rách, tôi thì kinh ngạc chẳng thốt nên lời. Tử Đằng nhìn Khiên bằng con mắt trước giờ chưa hề thấy ở cậu. Ánh mắt đầy sát khí và căm hận tột cùng, hai tay cậu run run. Cậu đặt tôi cẩn thận ở một chỗ tương đối sạch, rồi lao về phía Khiên, tung người lên, nhẹ nhàng bằng một đường Aikido, Khiên trúng đòn nằm lăn ra đất, giương đôi mắt dữ tợn và căm thù nhìn cậu. Tử Đằng quay lưng bỏ đi, kèm theo câu nói, phiền đem giùm xe của Bối về nhà, và cậu nên cẩn thận đấy, chỉ cần động vào Bối một lần nữa thôi, cậu sẽ biết.
Tôi ngước nhìn Đằng, cậu ấy đang giận. Nét mặt này lần đầu tôi mới thấy, như một làn nước trào sôi, không còn tĩnh lặng, đầy nộ khí. Tôi nép vào ngực cậu, khóc to và gào thét. Chỉ có lúc này đây, tôi mới có thể viện cớ mà la hét dữ dội. Cậu đưa tôi về bằng taxi. Về đến nhà cậu, tôi ngồi ở sofa, giận và thẹn, không nói nửa lời.
Cậu mở lời
Tớ xin lỗi…Phương Anh bất thình lình…
Tôi đâu cần biết, chúng ta chỉ là bạn, cậu nói với tôi làm gì?
Ờ…nhưng…cậu không thể để Khiên làm như vậy!
Tôi quát lên, nước mắt chảy dài, nghe tiếng kim đồng hồ trên tay vang lên khô khốc
Nói vậy là có ý gì? Cậu…thật quá đáng! Tôi về đây, từ giờ đừng gặp nữa, là bạn cũng không!
Bối à…tớ…không phải ý đó…tớ…
Đừng nói thêm nữa!
Tôi chạy ra cổng. Tử Đằng đi theo. Bất chợt, cậu kéo tay tôi lại, tôi thấy, mắt cậu rất buồn.
Rồi đột nhiên, cậu lấy trong túi ra cái đồng hồ vỡ mặt, bóp chặt những mảnh vỡ. Mãi sau này, tôi mới khả dĩ hiểu hành động ấy.
Cậu dùng bàn tay ấy, siết chặt tôi vào lòng.