Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 5
Part 5: Nhắc lại với mũ lập phương, tôi không phải là một “đứa trẻ”
Tĩnh Tuyết – Tử
Chết tiệt, tôi rủa thầm trong bụng khi nhận ra cậu ta đang chở một con bé phía sau. Cậu ta, Tử Đằng muốn trêu tức tôi sao chứ? Nếu biết thế, tôi đã không kẹp mẩu giấy ấy vào sách cậu. Gì thế này, tại sao tôi cảm thấy khó chịu ghê, vừa thẹn vừa bực, cậu ta…đi chết đi là vừa! May mắn thay cho tôi, Khiên vừa thủng thẳng đạp xe đến, tuy nó hơi nhiều chuyện một chút, nhưng có vẻ nó còn tốt hơn cậu ta ấy chứ, chỉ cần tôi gọi, nó sẽ giúp liền. Tôi leo ngay lên xe nó.
Khiên vừa đạp vừa hỏi
Bối à, sao mặt cậu đỏ rực vậy, thằng nhóc kia lại làm gì à?
Tự nhiên lại đổi giọng xưng hô khác lạ, thằng này trước giờ vẫn mày mày tao tao cơ mà, nó làm tôi phát cáu. Tôi bực bội quát:
Làm gì là làm gì? Cậu đừng tò tò theo sát chuyện của tôi nữa, tôi nói đấy, tôi không thích cậu cứ nhắc nhở tôi mãi về những mối quan hệ của tôi!
Tự nhiên Khiên phanh kít xe lại, quán tính làm tôi ngã chúi và người nó. Thật là quái gở, nó quay mặt lại, nói bằng giọng lí nhí tôi chưa từng nghe bao giờ:
Xuyên Bối, từ nhỏ đến lớn, cậu lúc nào cũng là một đứa trẻ, và đứa trẻ thì cần có người bảo vệ, bởi vì nó rất vụng về, ngây ngô và đáng yêu, do đó không bao giờ biết cách xử trí với mọi người, càng không bao giờ phân biệt được tốt xấu.
Ai dà – Tôi thở dài, rồi quắc mắt nhìn Khiên, quát lớn – Cậu vừa phải thôi nha, đừng mãi coi tôi như em cậu nữa, đồ điên, cậu có thấy cậu bất bình thường lắm không hả? Từ hồi mẫu giáo cậu đã tò tò theo sát gót tôi, cậu làm tôi ngán đến tận họng, có muốn một đứa em để dạy bảo thì về nói mẹ ấy. Hừ, tôi xuống đây, cảm ơn, tôi không muốn ngồi trên xe của người xem thường tôi thêm giây nào nữa.
Tôi bực tức đi thật nhanh. Khiên hẳn nhiên biết tính tôi, bây giờ nó đã lỡ dại như thế, có quỳ xuống xin tôi leo lên xe tôi cũng vẫn đi bộ. Và, thằng khùng đó phải biết là nó đã chạm vào cái gì. Lòng tự tôn của tôi rất lớn, thế nhưng, chẳng may, tôi lại là một đứa con trai có vẻ mặt bé gái ( theo lời các chị tôi ) và chẳng may hơn nữa là cơ thể của tôi rất nhỏ so với tuổi, còn tính khí thì thất thường và vô tâm phát sợ ( trích lời mẹ tôi ). Tôi gặp nhiều chuyện vào sáng nay, phải cái thẹn mà Tử Đằng trêu tức, lại còn thằng Khiên bồi thêm một cú, thật là quá đáng. Đầu tôi nóng bằng nham thạch, gần như, tôi sắp stress. Cả cậu ta, Tử Đằng, hẳn cũng nghĩ tôi là một đứa trẻ.
Tôi phải đi bộ nửa tiếng với thằng Khiên kiên nhẫn đạp đằng sau nài nỉ. Không, không và không bao giờ! Nếu nó xuất hiện phía trước mặt tôi, thì chẳng ngần ngại gì mà tôi không đấm cho nó một cái vào giữa mặt, nó dám nói thế!
Cuối cùng tôi cũng về được đến nhà. Hai chân mỏi dừ, sau khi đóng sập cửa kiên quyết dứt khỏi cái giọng ỷ ôi của thằng lớp trưởng, tôi quăng phịch balo xuống đất, ngồi trước cây piano xám đồ sộ, dằn từng phím đàn bực dọc. Chị cả vội kêu lên, Tiểu Bối, em làm hỏng bản nhạc bây giờ, đừng chơi đàn khi tức giận chứ!
A aaa, cả thế giới này muốn chơi tôi hay sao vậy? Chị tôi vừa chạy đến, hai tay vẫn cầm món hoa đang cắm dở, cười dịu dàng, chị cả tôi lại bắt đầu huyên thuyên rồi đấy.
Chị đưa tôi một thanh kẹo, tôi lắc đầu. Chị đút lại vào túi, vẫn cười rạng rỡ, chị nói, em gặp chuyện gì rồi, nào chị hai của em sẽ giải quyết giúp em ngay, chớ lo lắng quá bé Bối à. Tôi nhìn nhìn chị, không nói gì, chị vẫn tiếp tục huyên thuyên. Trong khi tôi bị thiếu từ ngữ thì chị lại quá dư dả. Tôi bước thẳng lên lầu, chị vẫn nhắm mắt nói, đến khi quay lại tôi đã ở trên cầu thang rồi.
Tiểu Bối, em nghe chị nói hết được không?
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói, không vớ vẩn!
Chị sẽ không nói vớ vẩn nữa, thề đấy! Chị chỉ muốn biết sao cậu bạn Khiên của em đi xe đạp, năn nỉ chở em về mà em lại đi bộ đến nỗi chân đỏ lên và mệt người thế kia?
Tôi nghĩ thêm độ năm giây nữa, khẽ cau mày nhìn chị, rồi tiếp tục bước thẳng lên phòng. Trong đầu tôi chỉ có một chữ, “rảnh thật!”
Chiều hôm đó Tử Đằng đến. Tôi bỏ mặc cậu ta cho các chị và mẹ tôi tiếp. Ừ, phải lắm, ai cũng thích cậu ta cả, cậu ta đẹp, tài giỏi, giao tiếp tốt, mạnh mẽ, hòa đồng, tốt bụng. Nhắc đến Tử Đằng có một trời các đức tính phẩm chất, còn tôi, ừ, phải mà, tôi cũng chỉ là một thằng bé nhàm chán nhạt nhẽo, lúc nào nhìn cũng giống như một cái cây trong lồng kính, cần được bảo vệ. Tại sao lại như thế?
Tử Đằng bất chợt mở cửa phòng tôi. Chết tiệt, lẽ ra cậu phải đang ở dưới phòng khách, vừa uống trà vừa trò chuyện với mẹ và các chị về Đại chiến thế giới hay nghệ thuật trồng lan hay gì gì đó đại loại thế chứ.
Quá sức chết tiệt, cậu ta ngẩn người nhìn tôi. Tôi vội quay đi, không kịp nữa rồi, trời ạ, cậu ta đã thấy.
Tôi đang khóc.
Trời ơi là trời! Đã vậy còn là cậu ta nữa chứ, từ giờ cậu ta sẽ nghĩ tôi là một thằng mít ướt cho coi. Chán nhân một trăm lần. Tôi thề là nếu mắt tôi không đỏ thế này thì tôi đã đánh cậu ta rồi!
Đột ngột, Tử Đằng ôm lấy tôi. Tôi chả biết thế nào nữa, mặt đã nóng bừng lên vì cả cử chỉ cậu lẫn nỗi thẹn ban sáng. Tôi vùng vằng thoát ra, cậu ta thì vẫn ôm như thế, thân người cậu ta vững chải thật, cậu ta, trời ạ, lại đang vỗ nhè nhẹ đầu tôi như dỗ con nít. Chắc tôi khùng mất, cần phải khẳng định bao nhiêu lần rằng tôi là một thằng con trai đã học lớp mười chứ?
Bất thần, do lực đẩy mạnh quá, còn cậu ta cũng phản kháng lại lực đẩy của tôi, thật không biết giải thích ra sao, môi, lạy Chúa, môi đấy, môi cậu ta chạm vào môi tôi.
Là vô tình hay gì đây trời!
Mặt tôi nóng rực đủ để tôi biết rằng tôi đã thành một quả táo chín đến như thế nào.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tôi cứng đờ người, và làn môi ướt của cậu ta bắt đầu hé mở. Nhìn gần, Tử Đằng đẹp hơn tôi tưởng, mắt cậu ta to, mũi cao thẳng, chung quy rất là đẹp trai. Nhưng mà, khoan đã, chúng tôi đang làm cái quỷ gì thế này? À…ừm…Tử Đằng đang…còn tôi thì không thể còn chút sức nào để đẩy cậu ta ra. Lưỡi, hình như là lưỡi cậu ta hay sao ấy, đang đưa nhẹ trên lưỡi tôi, ươn ướt, ngòn ngọt và ấm nóng.
Á trời! Thật sự là…như thế nào vậy?