Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 4
Part 4: Tim đập nhanh hơn nhịp đồng hồ
Thousand_words – Ryanclow – nguoila77
Trời ửng hồng, tươi tắn như thiếu nữ đang thì, khác xa với vẻ u ám mấy tháng trước. Sương bắt đầu xuất hiện vào mỗi sáng, phủ mờ con phố nhỏ trong biển mù hơi. Cứ thế lòng người bất chợt cũng trở nên mơ màng hơn.
Tôi ngồi bên cửa sổ, soạn tập vở, nhân tiện nhìn cây bàng lá đỏ đang tuôn một cơn mưa lá xuống vệ đường. Hôm nay là một ngày sương dày, tôi lẩm nhẩm lại mấy công thức Lý rồi đóng cửa sổ, xách cặp xuống lầu.
Mẹ đang làm bếp. Tôi vào phụ mẹ dọn đồ ăn ra bàn, mẹ vừa trông thấy tôi liền nói:
-Chúc con thi tốt nhé.
Tôi mỉm cười, mang đồ ăn ra thì thấy ba, anh hai và bé út cũng vừa xuống. Cả ba người vừa nhìn thấy tôi đã chúc tôi thi tốt. Tôi cũng chúc họ một ngày lành rồi ngồi xuống ăn sáng. Hôm nay mẹ làm bánh mì xúc xích, thường thì mẹ thích làm trứng ốp la hơn, nhưng có lẽ mẹ kiêng kị nên hôm nay không nấu. Thật sự thì tôi không sợ mấy việc đó, nhưng có lẽ nên làm theo ý mẹ để bà vui lòng. Bé Út nhìn tôi cười mỉm chi một cách lạ lùng, tôi thấy nên hỏi bé:
-Mặt anh hôm nay có dính lọ nghẹ à ?
-Không! Em nhớ đến anh Kì Cục hôm qua đến nhà mình thôi.
Mẹ tôi phết mứt dâu lên lát bánh mì hình gấu trúc cho bé Út cũng quay sang hỏi tôi:
-Ừ. Thằng bé ấy là ai vậy con? Mẹ chưa gặp nó lần nào cả.
Tôi biết mẹ tôi quan tâm đến tôi, nhưng có lẽ mẹ thường quan tâm hơi quá. Mỗi lần có một người bạn nào xuất hiện trước nhà tôi là y như rằng lần sau người bạn ấy đến nhà, mẹ tôi sẽ biết rõ tên họ của ông nội bà nội của bạn ấy. Tôi nuốt vội cây xúc xích rồi nói nhanh:
-Bạn thường thôi! Con đi đây. Trễ học rồi!
Tôi nhanh chóng chào mọi người và dẫn xe đạp chạy vụt ra cổng.
Trường hôm nay có vẻ ồn ào hơn mọi ngày, có lẽ vì mọi học sinh đều dứng ngoài hành lang, vừa trò chuyện vừa hỏi bài. Tôi đến phòng thi thì thấy thằng Cường đang nói chuyện với Hà và Hiền. Vừa thấy tôi cả bọn đã lao nhao:
-Đằng! Cậu làm bài này chưa. Cậu ôn hết trong đề cương chưa?
-Rồi. Mấy cậu hỏi câu gì ?
-Câu này nè…
Sau một hồi trả lời mấy câu hỏi Lý, tôi mệt quá nên lẻn cả bọn trốn xuống phòng y tế. Kể từ vụ tai nạn tự nhiên tôi lại có một tật là thích xuống phòng y tế, đơn giản chỉ để ngồi chơi. Tôi vừa đến đã thấy cậu ta ngồi trong phòng, mắt đang dán vào tài liệu, còn miệng thì ngậm ống hút.
-Sao? Cậu có gì thắc mắc không ?
-Không. Cậu trình bày dễ hiểu lắm.
Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh cậu ấy, bất giác thấy hình như mắt cậu hơi thâm quầng. Tôi liền hỏi:
-Tối qua thức khuya lắm hả?
-3h sáng.
-Cậu ôn tập hết chưa ?
-Rồi. Hôm qua không phải cậu đã ôn tập cho tôi rồi sao?
Cậu không nhìn tôi, nhưng giọng có vẻ hờn trách lắm. Tôi cười, rồi đứng dậy:
-Ai biểu cả học kì cậu không chịu học hành gì hết. Hôm qua chỉ là tạm thời nhắc lại lý thuyết thôi. Từ mai lại nhà tôi, tôi ôn lại kiến thức hóa cho.
-Không dám phiền cậu.
-Nhưng mẹ cậu đã nhờ tôi mà…
Tôi kết thúc câu nói khi cậu ngước lên nhìn tôi, rồi rất nhanh cậu cúi xuống:
-Mai mấy giờ? – Cậu nói cộc lốc.
-Mấy giờ tôi cũng rảnh.
-Về phòng thi đi. Sắp tới giờ rồi đó.
Cậu đứng dậy, xếp đống tài liệu lại rồi đưa cho tôi:
-Này, trả đó. Không hiểu sao mà có nhiều tài liệu quá đi.
Cậu ta đi ngang qua mặt tôi. Tôi liền nắm tay cậu ta lại, chỉnh cậu ta đứng ngay trước mặt mình, những ngón tay lướt nhẹ trên hàng cúc áo, rồi gài mấy cái cúc của cậu lại. Tôi vừa gài, vừa nói, vừa thấy tim tự nhiên lại đập nhanh hơn.
-Mặc áo mà không gài hết cúc, cậu bê bối quá.
Cậu ta bất chợt đỏ mặt, quay đi chỗ khác, nhưng vẫn đứng yên cho tôi gài hết lại. Tôi làm xong cậu ấy liền bỏ đi một mạch. Tim của tôi vẫn còn đập rất rộn, tôi nhìn quanh quất, hên là không có ma nào xuống đây để chứng kiến hành động xấu hổ vừa rồi.
Tôi cúi mặt, tự trách những hành động bồng bột của mình, đi thật nhanh về phòng. Đang đi, tự nhiên Khiên, lớp trưởng của cậu ta đứng trước mặt tôi, nói giọng gầm gừ:
-Mày đã làm gì Xuyên Bối?
-Cậu nói gì ? Tôi không hiểu.
-Mày đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tao, tao biết con người của mày mà. Mày đừng có giở mấy cái thủ đoạn đó với Xuyên Bối.
-Tôi đâu có làm gì Xuyên Bối? Cậu bị sao vậy Khiên?
-Tao nói cho mày nhớ: mày mà làm gì Xuyên Bối tao không tha cho mày đâu!
Tôi thấy bực mình hết sức, cậu ta là ai mà dám xen vào chuyện giữa tôi và Xuyên Bối. Tôi định hỏi cậu ta sao lại nổi xung lên như vậy thì thấy thầy cô từ phòng hội đồng đi ra. Tôi bèn lách qua dòng người, đi nhanh về lớp mình. Lúc tôi quay lại, tôi thấy Khiên đang nói gì đó với Xuyên Bối.
Buổi thi kết thúc, tôi vừa định đi về thì chợt thấy Phương Anh đang đứng đợi. Bạn ấy là em gái của bạn của anh hai tôi, và tôi xem như bạn. Phương Anh vừa nhìn thấy tôi thì đã mỉm cười:
-Tử Đằng! Cậu chở mình về giùm nhé.
Tôi gật đầu mỉm cười nói rằng sao lại không nhỉ.
Lúc tôi chở Phương Anh đi ngang qua cây bàng lá đỏ trước cổng, tôi thấy
cậu vẫy tay với tôi, bất chợt cậu ngừng lại, tôi nghĩ chắc cậu đã thấy Phương Anh đang ngồi sau lưng tôi. Tôi liền dừng lại. Cậu nhìn hai chúng tôi rồi bỗng cậu vẫy tay một lần nữa. Tôi thấy Khiên dừng xe lại, rồi cậu nhanh chóng leo lên đó. Hai người chạy ngang qua chúng tôi. Cậu không thèm nhìn lại. Phương Anh ở phía sau níu áo tôi hỏi có chuyện gì. Tôi lắc đầu.
Lòng tôi quặn lên những cảm xúc khó tả.
Cho đến tận buổi chiều tôi mới phát hiện một mảnh giấy kẹp trong quyển sách mà tôi đã cho cậu mượn: “Hôm nay tôi không đi xe. Cậu chở tôi về nhé?”