Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 3
Part 3: Cậu ta là người tốt à?
Tĩnh Tuyết – Tử
Tôi vừa vào lớp, Khiên – thằng lớp trưởng- vỗ vai tôi đánh bộp hỏi, sao không nghỉ luôn đi, nãy giờ là hai tiết rồi. Tôi không nói gì, bỏ về chỗ của mình, kết thúc câu nói của nó bằng một cái ngáp rõ dài. Nó nhìn tôi lắc lắc đầu, tôi hơi nhíu mày, trong khi chân bắt chéo gác lên bàn, tôi hỏi, cái gì?
Cái thằng đi với mày hồi nãy hơi bị nổi tiếng đó!
Nổi làm sao?
Công tác hoạt động của trường nó làm nhiều lắm, năm nào cũng là học sinh giỏi khối hết, được hàng tá con gái thích, lại tốt bụng nhiệt tình nữa! Sao nó đòi chở mày về vậy?
Bộ mày do thám tao hả? Nó đụng xe tao, tao chỉ thấy nó là đứa phiền toái nhất mà tao từng gặp thôi. Còn mày là đứa thứ hai, nãy giờ mày làm phiền tao đó nghen!
Tao hỏi chơi thôi, mày làm gì dữ vậy? Tao không thích thằng đấy, nó đạo đức giả gớm.
Kệ nó, giờ mày về chỗ đi, ok?
Cái thằng này, mày đúng là…
Khiên quay đi, bỏ dở câu nói của mình. Tôi nhìn theo nó, cười nhạt, chắc chắn trong đầu nó nghĩ tôi là đứa quái gở và vô duyên nhàm chán nhất lớp. Mặc dù về não thì chưa chắc gì nó hơn tôi, có thể nói, tôi cao ngạo quá đáng cũng được.
Ra về, tôi đi cổng trước, dành cho học sinh đi bộ, vì biết chắc đi cổng sau dành cho xe đạp thể nào cũng bị cậu ta tóm lại, bắt phải để cậu ta chở về, mà, như đã nói, vẻ mặt của cậu ta làm tôi khó chịu. Ấy thế nhưng, cái cậu học sinh kỳ cục hạng nhất đó đang chờ tôi ở cổng trước và giương một cặp mắt “biết tỏng rồi” lên nhìn tôi. Tôi đi thẳng không hề quay nhìn lại, cậu vẫn tò tò theo sau.
Này, leo lên đi!
Đã bảo không cần mà! Cậu nhiều chuyện quá vậy?
Nhà cậu xa không?
Không!
Nói xạo, nhà cậu xa lắc à!
Tôi ngơ ngác: Sao cậu biết được?
Cô y tế nói, đầu óc cậu chẳng nhạy bén chút nào, vậy mà là học sinh chuyên toán thành phố cơ đấy! – Cậu ta cười giễu cợt.
Mặc kệ tôi, cậu thì có gì là hay, đồ phiền phức!
Ahhahaha, mặt cậu nóng quá đỏ ửng lên hết rồi kìa! Thôi, tớ giỡn chút mà, cậu leo lên đi, tớ chở về!
Nói rồi, cuối cùng tôi vẫn bị cậu ta khuất phục, tôi bực dọc leo lên xe cậu ta, vừa nghĩ, có lẽ đằng trước cậu ta đang nở một nụ cười đắc ý lắm. Tôi không cần chỉ đường cho cậu ta, có lẽ cậu đã hỏi cô tôi rất kỹ, đến khi vào ngõ, cậu chỉ hỏi
Nhà cậu màu hồng ruốc viền xám ở đằng kia phải không?
Ừ!
Cậu dừng xe trước cổng, hỏi tôi, cậu đỡ đau chưa?
Cũng tạm rồi!
Ưm…có cần tớ vào với cậu để xin lỗi không?
Không! – Tôi nói dứt khoát.
Ừm, vậy đi nha! – Cậu ta cười.
Ừ, cảm…ơn!
Bất thình lình, ma xui quỷ khiến thế nào, trời lại cho thêm một đợt tưới hoa nữa, mạnh và ào ạt như thác lũ, mặc dù bầu trời từ sáng đến giờ cứ âm u mãi, nhưng đây là trận mưa lớn nhất của sáng nay. Tôi thầm rủa, chết tiệt! Chẳng đặng đừng, tôi nói, thôi cậu vào nhà đi, về bây giờ dù có áo mưa cũng ướt hết.
Mẹ tôi vẫn còn ở cửa hàng hoa, các chị đã đi vắng và cha thì có lẽ đang chơi đàn cho quán café nào đó. Tôi mở cửa, chúng tôi hơi ướt, trời mưa tầm tã, cũng may về đến nhà. Chân tôi đi khập khiễng, vết đau vừa xót vừa nhức, tôi cố gắng đứng thẳng, nhưng cậu ta, một lần nữa lại bế thốc tôi lên, hỏi phòng tôi ở đâu. Tôi thét toáng:
Bỏ xuống, tôi tự đi được, kỳ quá!
Có ai đâu mà kỳ, cậu cần gì phải xấu hổ vậy? Nào, nói nhanh đi, phòng cậu ở đâu?
Trên lầu, phòng bên phải – Tôi dấm dẳng.
Cậu ta bế tôi lên tới phòng theo cái kiểu kỳ dị nhất mà tôi biết, thà cõng hay vác lên vai còn đỡ, đằng này, cứ như tôi là một đứa con gái ấy. Thật chán, giọng ra lệnh của cậu ta vừa nghiêm túc vừa chân thành, khiến tôi chẳng thể từ chối được. Tôi lấy khăn cho cậu ta lau, Tử Đằng, tôi ngẫm nghĩ, là một cái tên đẹp, một loại gỗ quý. Sau đó, chúng tôi ngồi bên cửa sổ kính dài, uống café sữa do cậu ta pha. Tử Đằng xem một cuốn sách trên kệ, tôi ngồi đấy, nhìn ra ngoài thác mưa trắng nhòa.
Lâu sau, cậu ta nói, mắt vẫn dán vào cuốn sách dày trên tay:
Cậu biết không, Xuyên Bối, cậu là một cậu bé thú vị!
Tôi trố mắt nhìn cậu ta, Tử Đằng đang từ từ quay mặt lại, ngước nhìn tôi, cười một nụ cười dịu dàng và trầm lặng đến phát run. Tôi không nói gì nữa, vành tai có cảm giác nóng bừng lên, đồ khùng, cậu ta là ai mà dám gọi tôi “cậu bé” chứ, lại còn dùng từ “thú vị” nữa cơ đấy. Hờ, cậu ta thiệt hết thuốc chữa, tôi rõ ràng là một thiếu niên nhàm chán, ít nói và tệ hại, không ai tranh cãi, tôi cũng tự biết. Nhưng câu nói đó làm tôi thấy dạ dày lại gai lên, chẳng vui chút nào, tôi sập cửa đánh rầm.
Ngày hôm sau, cậu ta lò dò đến lớp tôi, dúi vào tay tôi gói gì đó và bỏ về lớp.Một túi nhựa đục, tôi gỡ ra, cái hộp nhỏ, mảnh giấy, cậu ta cẩn thận nhỉ, còn ghi cả giấy nữa.
“Xuyên Bối, xin lỗi nếu tớ làm cậu thấy khó chịu, xe cậu tớ đã đem sửa rồi, gửi trong bãi giữ xe trường, còn đây là cái đồng hồ, tớ làm hư nó, xin lỗi, có thể không giống lắm, tớ đã đi khắp mà chẳng chỗ nào có kiểu dáng lạ lùng đó cả. Tớ hy vọng cậu không buồn.”
Thì ra cái hộp nhỏ chứa đồng hồ. Khiếu thẩm mỹ của cậu ta không tồi, tuy cái đồng hồ vỡ mặt tôi đã đem sửa đẹp hơn cái của cậu nhiều. Nhưng thật ra kiểu dáng của đồng hồ này rất đẹp, màu xám tro nhã, không vạch số.
Có lẽ, cậu ta quá tốt chăng? Một con người như cậu ta, làm sao có thể tồn tại được ở thế giới này?