Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 2
Part 2. Cơn sốt giả tạo.
Thousand_words – ryanclow – nguoila77
Tôi kiểm tra lại nạn nhân của tôi. Ngoại trừ mấy vết thương trầm trọng, tôi còn làm cho đồng hồ tay của cậu bị bể mặt và xe đạp thì cong bánh. Tôi thấy thật áy náy. Sự áy náy khiến cho tôi không thốt lên lời nào ngoại trừ việc hỏi cậu ấy có đau không? Điều đó khiến cho cậu bực tôi ra mặt. Tôi biết mình phải có trách nhiệm với tất cả việc này. Tôi hơi nâng tay cậu lên xem cái đồng hồ, cố gắng ghi nhớ kiểu dáng rồi khi thả tay ra, tôi ngước lên nhìn cậu nói xin lỗi. Cậu có vẻ hơi xa cách, vì thế tôi mới hỏi tiếp cậu ta một vài điều:
-Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.
-Không cần đâu.
Cậu hơi ấp úng, có lẽ cậu ngại người lạ. Nhưng thật sự thì tôi thấy cậu không cởi mở lắm. Tôi nhìn cậu, nhìn chăm chú, rồi mỉm cười bảo nhẹ nhàng:
-Cho tớ cơ hội chuộc lỗi đi.
Thế rồi cậu gật đầu.
Xe cậu bị hư nên tôi dẫn vào quán nước nhờ bác Ba giữ giùm. Đến khi tôi kêu cậu lên xe thì cậu mới kéo áo tôi nói nhỏ rằng cậu muốn đến trường. Tôi hỏi cậu học trường gì vì áo cậu không có phù hiệu. Cậu chỉ tay về phía trường tôi. Tôi bật cười, lấy tay che mắt:
-Vậy là hai đứa mình học chung trường rồi. Thế mà từ đầu năm không thấy cậu.
-Tôi cũng đâu thấy cậu.
Tôi gật đầu với câu trả lời tỉnh rụi của cậu, đợi cậu lên xe và chui vào trong áo mưa, tôi mới nói:
-Vậy cậu học lớp nào ?
Tôi đạp năm vòng xe mới nghe tiếng trả lời ậm ừ phía sau lưng:
-10A7.
-Ấy cha, tụi mình cùng dãy rồi. Mình học lớp 10A1 ở đầu dãy, còn lớp cậu ở cuối dãy đó.
-Ừ, biết rồi.
-Ủa sao cậu bảo là không thấy mình mà?
-Cậu có đeo phù hiệu.
Tôi bật cười, rồi đạp nhanh hơn, bỗng nhiên đầu cậu chạm vào lưng tôi. Trán cậu nóng rực. Tôi cảm thấy không ổn chút nào nên hỏi lớn:
-Xuyên Bối, cậu có sao không?
Cậu không trả lời. Lòng chợt quặn lên, tôi sợ cậu bị sốt. Tôi chạy xe thẳng vào trường, nhanh chóng lao đến phòng y tế. Rồi vội xuống xe, ẵm cậu chạy vào trong. Cô y tế nhìn bộ dạng của tôi thì chau mày:
-Trò làm gì ở đây thế ?
Tôi chạy xộc vào, đặt cậu lên giường. Tôi nhìn cậu, sau đó quay lại nói với cô y tế rằng hồi nãy tôi lỡ đụng cậu, và tự nhiên cậu bị sốt. Cô vội lại gần, khám cho cậu, bảo cậu không sao, chỉ là mệt mỏi quá nên mới ngủ thiếp đi thôi, cô còn bảo tôi sơ cứu cũng khá tốt nên có lẽ cậu không bị gì.
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi chợt tỉnh người ra. Trời ạ, tôi đi trễ rồi, tiết Sinh hôm nay lại có bài kiểm tra nữa. Tôi vội chạy đi, không thèm để ý đến cái chắt lưỡi của cô y tế.
Thầy Sinh tuy rất thích tôi nhưng thầy lại vô cùng khắc khe. Thầy không cho tôi vào lớp, cuối cùng, mà lại đồng ý cho tôi kiểm tra lại vào buổi chiều, còn bây giờ tôi phải đi ra ngoài ngay.
Sau khi thầy vào lớp, tôi lại chạy xuống phòng y tế xem cậu ta ra sao rồi. Tôi vừa xuống đã thấy cậu ta ngồi trên giường, vùa uống nước cam vừa trò chuyện với cô y tế. Cậu nhìn thấy tôi liền nhìn lảng đi chỗ khác. Cô y tế nhìn hai đứa tôi cười cười, cô nói ôn tồn:
-Nó là cháu của cô, hay giở trò này ra để cúp tiết, cô cũng hết cách với nó rồi. Hồi nãy lại đi trễ đến mức bị thầy Vũ đuổi ra khỏi lớp.
-Thầy Vũ dạy Sinh phải không cô ?
-Ừ.
-Chiều nay con kiểm tra lại, để con xin thầy cho bạn Bối kiểm tra lại luôn.
Tôi nói xong, cậu quay lại nhìn tôi, mắt hơi tròn một chút, chắc vì bất ngờ. Thật ra thì cậu cũng dễ thương. Tôi thường thích những thứ dễ thương, hay nói đúng hơn tôi thích tất cả nhũng cái gì có vẻ nhỏ bé một tí. Cậu chỉ hơi nhỏ bé một chút thôi, nhưng vẻ mặt sợ nguời lạ của cậu thì trông như con nít vậy. Cô y tế nhìn tôi rồi nhìn cậu, nói:
-Cám ơn con nhe. Cô có việc đi chút, con ở lại với Bối hén.
-Vâng ạ.
Cô đi rồi tôi mới kéo ghế ngồi cạnh giường cậu, tôi vừa cười vừa bảo:
-Cậu thật khéo giả bệnh. Tớ bị lừa đau cả người
.
Cậu nhìn tôi, ánh mắt hơi lãnh đạm, cậu buông gọn:
-Thật phiền phức !
Cậu nói xong liền bước xuống giường bỏ về lớp. Tôi nhìn theo dáng người cậu trong màn mưa xam xám có vẻ tội nghiệp. Tôi vội chạy theo, khi đuổi kịp cậu, liền bảo:
-Tớ sẽ đền chiếc xe với cái đồng hồ cho cậu.
-Không cần.
Cậu lạnh nhạt nói, bước càng nhanh hơn. Tôi để cậu vượt lên rồi gọi với theo:
-Chút nữa ra về đợi tớ, tớ chở về cho.
Câu nói của tôi kết thúc khi cậu bước đến cửa lớp. Tôi nghe hình như lớp cậu xôn xao gì đó rồi chạy thật nhanh về lớp mình. Lòng thấy vui vui.
Thằng Cường bạn thân nghe xong câu chuyện thì phán một câu: “Mày tỏ ra ân cần với thằng đó làm gì? Nó nổi tiếng là lãnh đạm. Mặt đẹp mà lạnh ghê lắm”. Tôi chỉ cuời cười rồi nghe nó phán tiếp: “Tao không hiểu nổi mày cứ tốt với mọi người như vậy thì dễ bị hiểu lầm lắm nghe. Con Hiền nó dữ lắm đó”
Tôi nhìn thằng Cường, tỏ vẻ ngạc nhiên về câu nói của nó. Tôi vừa nói vừa cười:
-Nếu tao đụng mày thì tao cũng tốt với mày như thế. Với lại tao đâu sợ Hiền. Hiền với tao chỉ là bạn tốt thôi.
Thằng Cường xoay cuốn tập, nói tếu:
-Bạn tốt mà hồi con nhỏ bị gãy chân mày tình nguyện chở nhỏ hai tháng trời. Bạn tốt dữ hén.
-Bất cứ ai bị vậy tao cũng giúp, nếu tao có điều kiện.
Cường nhăn mặt, rồi bước khỏi bàn sau khi nói xong một câu tức cười:
-Người như mày giỏi lắm chỉ sống đến hai mươi tuổi.
Tôi chỉ cười nhìn nó bỏ đi. Bất chợt khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy trời mưa và tự nhiên lại nghĩ đến cậu ấy.