Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 17
part 17
Vỡ òa.
Written by Tĩnh Tuyết
Tôi tựa người vào tường, một lúc lâu sau vẫn chưa thôi rơi nước mắt. Điện thoại tôi đang cầm trong tay, Đằng đã cúp máy mười lăm phút trước. Tôi không hiểu rồi còn điều tồi tệ gì nữa đây, sẽ xảy ra và tước đoạt khỏi chúng tôi niềm hạnh phúc duy nhất trên cuộc đời.
Niềm hạnh phúc duy nhất trên đời, với tôi và cả Đằng, chỉ là được ở cạnh bên nhau. Cạnh bên nhau, mãi mãi. Duy nhất điều ấy khiến chúng tôi yên lòng và mỉm cười thật sự. Chúng tôi đã đi qua thời gian quá dài, mang trên mình quá nhiều vết thương và trơ cạn vì những nỗi nhớ nhung không được bù đắp. Chúng tôi đã tha thiết đem cõi lòng ra, để thời gian thử thách, để xa cách quất roi vào, để những nhung nhớ nung đốt. Chúng tôi đã đau khổ suốt rất nhiều ngày tháng, để có thể ở bên cạnh nhau.
Thế nhưng, khi có thể rồi, thì ngay lập tức, hạnh phúc chúng tôi bị vùi dập. Bởi tại định kiến xã hội đã phủ lên tâm trí những người mẹ thương con vô bờ, như mẹ của Đằng, và cả mẹ tôi.
Mẹ của tôi sẽ biết thôi, sau buổi họp báo chiều nay, tất cả mọi người rồi sẽ biết. Ở xã hội này, chúng tôi không được chấp nhận, và những người mẹ của chúng tôi sẽ đau lòng biết bao nhiêu khi nghĩ đến con mình khác con người
ta, không có một gia đình hoàn hảo, một người chồng, một người vợ, những đứa con. Sẽ không thôi nguôi ngoai lo lắng rằng mình vẫn chưa tròn bổn phận với con mình, vì nó vẫn chưa lấy chồng lấy vợ, sinh con đẻ cái, đề huề hạnh phúc.
Tôi hiểu chứ, hiểu rất rõ những suy nghĩ của các bà mẹ Á Đông nói chung. Tôi hiểu rất rõ họ đau như thế nào, khi thấy con mình đau khổ. Tình mẹ con dạt dào bao nhiêu, hy sinh bao nhiêu, càng làm tôi cảm thấy bế tắc và đau khổ bấy nhiêu.
Tôi yêu Đằng. Tôi yêu Đằng hơn cả sinh mệnh mình, dù tôi là đứa luôn luôn dấu yêu bản thân vô hạn. Tôi yêu Đằng như điên, tôi nghĩ đến phát khóc khi phải xa Đằng, dù chỉ là một vài giây khắc, chứ đừng nói đến nhiều năm tháng qua, hay là vĩnh viễn.
Tôi yêu Đằng, ấy là một niềm yêu vô hạn định, đau đớn khôn xiết, tha thiết và thẳm sâu khôn xiết.
Và tôi sẽ yêu Đằng như thế, yêu như thế chứ không gia giảm một chút nào, suốt quãng đời còn lại của mình. Cho đến chết. Cho đến tận khi ấy, chắc chắn tôi vẫn còn dấu yêu Đằng, và thuộc về duy nhất Đằng. Người yêu dấu tha thiết trên đời của tôi.
Nhưng, bên cạnh lòng yêu, tôi còn có rất nhiều thứ phải suy nghĩ. Tôi không màng đến sự nghiệp của mình, tôi cũng phải nghĩ đến gia đình Đằng, thứ mà Đằng luôn trân quý, mẹ của Đằng, người mà anh rất yêu thương. Và cả tôi nữa, cả gia đình tôi, mẹ của tôi, cha tôi và các chị.
Mẹ tôi yêu tôi, biết đến nhường nào. Mẹ tôi không phải là một phụ nữ mạnh mẽ như mẹ Đằng, bà chỉ có thể yêu tôi sâu thẳm và hy sinh mọi thứ cho tôi, nếu bà biết tôi như thế, bà cũng sẽ chỉ nhìn tôi, với cặp mắt đau khổ nhất mà suốt đời tôi không cách chi quên được, chứ không ra tay ngăn cấm.
Đôi mắt buồn bã ấy, còn hơn ngàn lời ngăn cấm. Người mẹ nào trên thế gian này cũng vậy, dù bằng hình thức gì, cũng đều yêu con đến quên mình như vậy thôi. Đứa con mà mình rứt ruột đau đớn đẻ ra, chăm bẳm từng chút một, con bị trầy trụa xây xát một tí trong lòng cũng nhói đau. Nước mắt mẹ chảy cho con ngàn đời không kể hết. Niềm yêu ấy quá vĩ đại, hơn bất cứ tình cảm nào trên đời, tình mẹ luôn luôn vĩ đại, dịu dàng, cao thượng và tha thiết nhường ấy.
Nhưng nếu những bà mẹ chịu thấu hiểu trái tim con mình một chút, nếu mẹ tôi lẫn mẹ Đằng hiểu rằng, chúng tôi hạnh phúc như thế nào khi được sống với nhau, thì hẳn họ đã không quá đau đớn.
Họ nhìn thấy chúng tôi yêu nhau, cứ như là nhìn thấy chúng tôi tự hủy hoại đời mình, tự vùi chôn tương lai mình, tự sa đọa xuống địa ngục. Những người mẹ ấy, đau đớn làm sao, khi thấy chúng tôi ở bên nhau, lại cho rằng chúng tôi sẽ vĩnh viễn đau khổ, và không mang lại kết quả gì tốt đẹp. Và rằng chúng tôi đã đi ngược với luân thường đạo lý, trái với tự nhiên, chúng tôi là những kẻ mang bệnh.
Như thế, tôi rất đau lòng. Tôi đau lòng không sao chịu xiết, vì biết bao thứ dồn dập trong óc não tôi, bao nhiêu tình yêu làm tổn thương tôi.
Tôi gạt nước mắt, cố giữ mình cứng rắn hơn. Vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, cơ thể mà người tôi yêu rất nâng niu trân trọng đây, và tôi cũng nâng niu tôi như thế, vì Đằng, tôi phải gia giảm cơn đau của mình đi thôi. Anh sẽ đau lòng lắm, nếu tôi khóc, hay tổn thương, dù chỉ là nhỏ nhặt.
Tôi tắm rửa mình nhẹ nhàng và mỉm cười nghĩ đến anh. Tôi thật yêu anh. Yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Yêu anh khôn cùng vĩnh tuyệt.
Tôi khẽ nói.
Này Đằng, em rất nhớ anh. Em yêu anh, khôn tả xiết, người yêu dấu của em.
Này Đằng, dù rằng bây giờ anh chẳng thể nghe em, em vẫn không sao ngăn mình nói, em yêu anh, em yêu anh.
Em yêu anh lắm, Tử Đằng của em.
Và em sẽ chỉ yêu duy nhất anh, như thế này, mãi mãi.
.
.
.
Tôi thắt cravat, dùng một ít nước hoa thấm sau cổ. Thói quen này hình thành khi tôi bắt đầu lưu diễn, giới nghệ sĩ đã tập tôi trở thành một con người khác, biết tự làm mình trở nên thu hút và quyến rũ, ấy là những điều mà người kịch sĩ phải làm.
Tôi mang vớ đen và đi giầy tây đen, cravat lụa đỏ thẫm, áo sơmi xanh sẫm và quần tây trắng. Có hơi kiểu cách quá một chút so với vẻ thường của tôi. Vì tâm trạng tôi không được tốt, những khi như thế này, tôi thường tự mình trau chuốt để quên đi những cơn đau sâu trong tâm khảm. Xe đến đón tôi. Tôi chỉ có hình ảnh Đằng trong trí óc khi xe chạy, và trước mắt tôi là khu phố im lìm lùi dần về sau. Phòng họp báo ra mắt phim “Thời Khắc” khá đông phóng viên, tôi cùng với người quản lý của mình đi vào, ngồi ở hàng ghế dành cho mình, trên bàn có một lọ hồng nhung cắm rất khéo. Sau mọi tiếng lao xao, tôi trả lời từng câu hỏi một, đến cuối cùng, tôi nói.
“Đây là những lời thực lòng nhất, và cũng là những điều sau cuối tôi muốn nói với khán giả. Tôi không phải là gay, chỉ đơn thuần, hay ngẫu nhiên, mà người tôi chọn yêu, và yêu suốt cuộc đời, lại là một người con trai.”
Cả khán phòng như vỡ òa, vì trước đây, tôi chưa bao giờ công nhận tôi có một mối quan hệ nào là tình yêu nam-nam như trong phim, tôi chỉ nói bằng những kiểu rất lấp lửng và nước đôi để né tránh. Giờ thì, chẳng còn gì để né tránh nữa cả. Đằng, em yêu anh. Chẳng còn gì để né tránh nữa cả. Và em sẽ chịu nhận hết mọi vết thương, mọi nỗi đau, mọi lời nói của dư luận. Và em sẽ chịu nhận nó với tâm thái trơ cạn, cũng như bình thản nhất của mình, vì em yêu anh vô cùng. Em yêu anh, vô cùng, xin anh hãy nhớ.
Tôi thốt lên.
“Con xin lỗi mẹ, trăm vạn lần, con xin lỗi mẹ. Nhưng giá mà mẹ hiểu rằng con đã hạnh phúc như thế nào khi ở bên người ấy. Giá mà mẹ hiểu, con cầu xin mẹ điều đó, dù chỉ một chút thôi. Con yêu mẹ vĩnh viễn, mẹ của con à.”
Khán phòng ấy nhòa đi trước mắt tôi, mắt tôi ướt đẫm. Có rất nhiều tiếng ồn ào, có nhiều tiếng thổn thức.
Tôi nói tiếp, không ngăn nổi sự run rẩy trong giọng mình.
“Và người yêu dấu của em, xin anh hãy nhớ, dù có ra sao đi chăng nữa, dù điều gì xảy đến, thì niềm yêu này, của em, dành cho anh, vĩnh viễn không bao giờ có gì, hoặc có ai, có thể thay đổi được.”
Tôi mỉm cười, Đằng như đang đứng trước tôi, và anh khẽ vuốt tóc tôi. Chúng tôi như những đứa trẻ vừa mười lăm tuổi, tôi vẫn kiêu hãnh như ngày nào, nhưng khi nhìn Đằng, thì tôi không còn kiêu hãnh nữa, tôi nhìn anh dịu dàng, bằng tất cả tấm lòng mình. Như anh đang cõng tôi trên lưng, và tôi tim tôi rạo rực, thổn thức biết mấy, khi đọc lời thoại Juliet.
Và như, tôi thấy anh giữa biển sương mù London sáu năm xa cách, vẫn như thế, chỉ trưởng thành thêm trên nét mặt và vóc dáng, Đằng của tôi, Đằng của tôi, anh vẫn trầm tĩnh và yên ả như loài cây hoa tím mà tôi yêu hơn hết thảy mọi loài hoa.
Và như, tôi đang run rẩy chạm vào anh, để được thuộc về anh, để là đứa trẻ của anh, chỉ của anh thôi, thuộc về duy nhất anh.
Tôi là đứa trẻ vụng về của anh, dù bao nhiêu năm xa cách chăng nữa.
Tôi nói với anh, vẫn đầy sự run rẩy.
“Không một ai có thể, anh hãy nhớ lấy lời em, xóa đi ảnh hình anh trong tâm khảm em được, và sẽ Vĩnh Viễn như thế, dù em có chết đi, hay có ra sao.”
Tôi nhớ buổi sáng hôm chúng tôi gặp lại, và lần đầu tiên thuộc về nhau, tôi đã nói. Em muốn là của anh.
Đằng trả lời tôi, thuộc về anh nhé?
Vâng.
Như thế đó, chúng ta đã là của nhau rồi.
Tôi lại nói, mạnh mẽ hơn, tràn lấp hơn, đầy khẳng định.
“Và em, em đã thuộc về anh rồi, em thuộc về chỉ riêng anh thôi, điều này cũng là vĩnh tuyệt. Chúng ta, đã-thuộc-về-nhau-rồi. Và sẽ vĩnh viễn thuộc về nhau. Người yêu dấu, em muốn anh khắc ghi điều này. Cùng với nhau, ta sẽ chịu đựng mọi sóng gió.”
Tôi cười như anh trước mặt tôi, chứ không phải rất nhiều phóng viên xa lạ.
“Em yêu anh, ngàn lần khôn kể xiết, không lời nói nào diễn tả trọn được, nỗi yêu lớn lao này của em, dành cho anh.”
Tôi muốn ôm lấy Đằng, như trong đêm Giáng sinh ấy, và tôi muốn được là của anh, tôi khát khao anh, cơ thể tôi vẫn chờ đợi bàn tay dịu dàng của anh, và đôi môi êm ả đầy nâng niu của anh, chạm vào chúng.
Tôi như tan vào tình yêu anh, tình yêu dành cho anh. Tử Đằng của tôi.
.
.
.
Người quản lý gạt nước mắt cho tôi, rồi cô cầm tay tôi dắt vào nhà, tôi cảm thấy mình mất hẳn sức lực, như một đứa trẻ.
Mẹ đang chờ tôi. Vì buổi họp báo này được quay trực tiếp nên hẳn cả nhà tôi đã xem truyền hình rồi. Mẹ tôi ngồi ở đấy, bên bàn khách, gục đầu vào tay.
Tôi chẳng còn lời nào nữa, các chị tôi im lặng, và cha tôi cũng thế. Một sự im lặng đau đớn và nặng nề.
Vì chẳng thể nói gì hơn, vả chăng, cũng đã đuối sức với nỗi đau của mình, tôi ngồi im lặng trước gia đình tôi, và mẹ của tôi. Mẹ yêu dấu của tôi.
Không còn lời nào được thốt trong căn phòng rộng này. Và khi có một lời nào, thì đó sẽ là một cú pháo kích đầu tiên. Tôi biết như thế.
Không, là tôi đã, những tưởng như thế.
Đấy, không phải là một cú pháo kích.
“Mẹ rất yêu con, Bảo Bối của mẹ. Con mệt rồi, hãy nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ nói sau, và con hãy nhớ, mẹ lúc nào cũng tha thiết yêu con.”
“Chị cũng yêu em, các chị đều yêu em, rất nhiều, em trai ạ.”
“Cha cũng thế, con trai, cha yêu con.”
Đó, là lần đầu tiên cha tôi nói ra, dù rằng tôi biết người luôn yêu tôi. Nhưng lần này người nói, và nước mắt người đã chảy. Cả gia đình tôi, cả tôi, đều khóc.
Nước mắt tôi, tưởng đã cạn kiệt vì bị trút quá nhiều, giờ đây đang vỡ òa.
Và mẹ ôm tôi rất chặt. Tôi thực mệt mỏi, nhưng tôi yêu gia đình mình, yêu biết bao. Tôi ngả đầu vào vai mẹ mà khóc, cha tôi ôm cả mẹ và tôi, các chị đứng xung quanh.