Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 13
Part 13
Trở về
Từ hôm ở tháp đồng hồ tình cờ gặp cậu ấy đến nay đã hai tháng, tôi diễn xong một vở kinh điển ở nhà hát lớn. Sau đó sắp xếp ở trường đại học và chuẩn bị trở về, tôi mong gặp lại cậu ấy, mong đến phát điên lên. Tất cả ý niệm muốn vĩnh viễn chôn vùi cậu ấy của lý trí tôi nay mục vữa và tan chảy hết cả, chỉ còn hình ảnh Tử Đằng, tất cả là hình ảnh Tử Đằng, tôi ôm chúng trong trái tim rạn vỡ của mình, đau muốn khóc. Tôi, cuối cùng đã không thể thoát khỏi ảnh hình cậu, không sao dứt ra được khuôn mặt trầm tĩnh như tượng thánh ấy, đành chọn cách tuân theo cảm xúc với lối mù quáng. Giơ tay ôm trọn lấy tình cảm này, mặc dù chúng sẽ thiêu đốt tôi và hủy hoại cậu.
Và rồi, ba hôm sau, tôi về nước, gia đình vẫn chưa ai biết. Tôi định sẽ đến nơi của Tử Đằng trước, rồi về nhà sau. Tôi lúc này như con thiêu thân, đi tìm ngọn lửa cháy sáng để lao vào, chẳng ngại ngần rằng mình sẽ chết trước khi chạm tới ngọn lửa bỏng rát ấy. Mà ngọn lửa của tôi, còn ai khác ngoài Tử Đằng được chứ?
Tìm đến địa chỉ cậu gửi cho, tôi thấy ngọn lửa rực rỡ của tôi ở đấy, đứng tựa đằng sau hàng rào và tưới cây, trầm tư mặc tưởng gì đó, dáng vẻ rất tĩnh lặng ung dung. Tôi gần như trở nên run rẩy, và muốn trong phút chốc chạy đến bên cậu, nắm áo cậu khóc nói, yêu thương này làm tôi đau quá, Đằng ơi!
Ngước nhìn, cậu thấy tôi. Tôi nhìn cậu, dường muốn quỵ ngã. Đôi mắt cậu thảng thốt nghẹn ngào, cậu vội vã bước ra, đi đến bên tôi. Chẳng nén được, cậu nắm tay tôi rất chặt. Tôi kiềm chế cái khao khát được tựa hẳn vào thân cậu như ngày xưa, mỉm cười và nói, chào Đằng, tôi trở về rồi đây.
-Ừ – cậu cười dịu dàng – Bối Bối về rồi hen.
-Ừm…
Tử Đằng nắm tay tôi, siết chặt, tôi đi theo cậu lên đến phòng cậu, hiện đại và giản đơn. Cửa được chốt lại ngay sau khi tôi bước vào, cậu ôm lấy tôi, tôi đổ gục vào người cậu, cảm thấy bình yên.
Lâu sau, cậu vẫn chẳng nói gì, chỉ ôm tôi như thế, như thể cho thỏa nỗi nhớ thương và ngập đầy các giác quan cậu tất cả thuộc về tôi, hình ảnh tôi trong đôi mắt cậu, mùi hương tôi, thịt da tôi, hồn tôi. Người con trai dịu dàng trầm tĩnh này mải miết nhìn tôi không chán mắt, vuốt tóc tôi, gượng nhẹ, lần tay trên khuôn mặt tôi, quệt đi những giọt nước nóng chảy từ khóe mắt tôi, nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi, chạm môi vào môi tôi.
Cậu kết thúc nụ hôn dài, buông ra, hai tay nắm lấy vai tôi, cậu nhìn sâu vào mắt tôi nói:
-Bối Bối, em Bối Bối, tôi tưởng chết đi mất nếu em không trở về. Nhớ đến quay quắt đớn đau hình ảnh em, từ lần đó trở về, tôi thiếu hẳn tập trung, tôi chỉ muốn bỏ hết tất cả, đi theo em, ở bên em, dù chỉ là nhìn thấy thôi cũng đủ lắm rồi. Tất cả dường như đều không quan trọng nữa, chỉ cần có em ở cạnh thôi.
-Khi yêu nhau là như thế này à? Nhân loại yêu nhau là như thế này? Tại sao tôi lúc nào cũng đau phát khóc vì cậu?
-Tôi không biết, có lẽ vậy, tôi chẳng cần định nghĩa thứ tình cảm này là gì, thứ tôi cần duy nhất chỉ là Bối Bối mà thôi.
-Rồi người ta làm gì?
-Cái gì cơ?
-Sau khi kể lể tình cảm xong rồi người ta làm gì? Sau khi hôn nhau rồi thì người ta làm gì?
-Làm gì làm sao anh biết? Làm gì nhỉ?
-A…Anh không biết sao e…em biết được!
Lỗ tai tôi nóng lên, đang chín đỏ, tôi cúi gằm mặt xuống, đổi cách xưng hô thật lạ lẫm, Đằng vẫn như mọi khi, thoáng đỏ mặt và lấy tay che mắt. Tử Đằng nhìn lên, suýt chút nữa thét một tiếng khi thấy tôi đang gỡ cúc áo sơ mi của tôi, tôi kịp giữ chặt lấy môi Đằng bằng tay mình, cậu ấy đỏ dừ, tôi nóng ran người, ấp úng:
-Ưm…em nghĩ là người ta…đầu tiên là…
-Bối Bối, em trắng nhỉ?
-Ờ…
-Gầy quá…
-Ưm.
-Nhưng…đẹp thật…
-Thôi được rồi, đừng bình phẩm nữa, anh muốn em chín lên vì ngượng à?
Cậu ấy chẳng nói nữa, chỉ mỉm cười nhè nhẹ, rồi tuột dần những thứ trên người của cả tôi lẫn cậu trong một sự bối rối ngượng ngùng không gì tả được, tôi vùi mặt vào ngực cậu, siết chặt người cậu, thì thầm, đến chết, không muốn rời xa, và tôi lại khóc, trong cảm giác được nâng niu và bình yên tột độ này, tôi lại khóc. Da thịt Đằng ấm áp mềm mại quá, bàn tay Đằng kỳ diệu quá, tất cả khác lạ với thế giới của tôi, chưa bao giờ tôi biết được, cảm giác ấy, là một sự đê mê nóng hổi đến bất thường, tôi thở mạnh, cơ thể vẫn run lên theo nhịp lần ngón tay của cậu trên da thịt tôi.
Tử Đằng im lìm, tất cả yêu thương cậu ghi dấu trên cơ thể tôi đều cẩn trọng, da diết, nâng niu hết sức. Tôi tự hỏi, phải chăng chỉ có Tử Đằng, dù là làm công việc hứng khởi và đam mê này, dễ dàng nảy sinh ý chiếm đoạt và dằn xé cơ thể đối phương, cậu vẫn đúng mực và nhẹ nhàng khôn xiết như thế. Tình yêu của cậu, không phải là tình yêu chiếm hữu, cậu dường như không có dục vọng, tất cả đơn thuần là “yêu thương”, một “yêu thương” rất kỳ diệu, trong ngần, sáng rỡ, với tôi, không còn gì đáng kể nữa ngoài tình yêu này của cậu.
Giờ đây, tôi đã ở bên cạnh ngọn lửa của mình, ôm siết bao nhiêu vẫn còn chưa đủ, mơn trớn bao nhiêu vẫn còn chưa đủ, ôm lấy cậu, nước mắt trào hoài không dừng được, này là yêu thương đấy Đằng ạ. Tôi ngước nhìn cậu, cậu lau nước mắt tôi bằng ngón trỏ, nói bằng âm giọng điềm đạm khiến tôi yên lòng:
-Tiểu Bối Bối, cậu bé ngốc, tôi đã ở đây rồi, không còn việc gì đáng ngại nữa cả. Em ngoan ơi, nín đi nào, ngủ một chút nhé, rồi khi tỉnh dậy, chỉ có tôi bên cạnh, mọi quá khứ cô độc và buồn thương, mọi vấn đề của em đếu lùi rất xa xăm bên ngoài vạch số. Ngủ ngoan, không còn gì đau nữa, không còn gì sợ hãi nữa, tôi đã ở đây là vĩnh viễn, không bao giờ rời xa.
Vì Tử Đằng êm dịu như thế, tôi ngả vào vòng tay anh, mơ hồ thấy mình tựa vào cây hoa Tử Đằng rậm rịt đong đưa thơm ngát, cảm giác chở che này hệt như ngày xưa, rất bình yên, tôi nhắm mắt, buông bỏ hoàn toàn các mối bận tâm. Còn cần gì nữa, còn sợ gì nữa, tôi tin vào anh, Tử Đằng của tôi, đặt hoàn toàn tin tưởng vào anh, chúng tôi sẽ không rời xa được. Vĩnh viễn.
Sớm hôm sau, tôi cựa mình thức dậy. Hơi ấm vẫn còn, nhưng Tử Đằng đã đi đâu mất. Tôi đột nhiên sợ hãi, lẽ nào, chỉ là một trong những cơn mơ hoang hoải, lẽ nào…Tử Đằng rời xa tôi? Không có lẽ…
Tôi kéo chăn che người, ngồi hẳn dậy nhìn quanh quất, rồi bất giác gọi nhỏ:
-Đằng ơi, anh…còn ở đây không? Tử Đằng ơi…
-Tử Đằng đẩy cửa phòng tắm bước ra, mỉm cười, đưa hai tay về phía tôi:
-Chào em, Bối Bối, người yêu dấu nhỏ! Nước đã vừa đủ ấm rồi, đi tắm thôi, nào!
Tôi đỏ mặt, tất cả ấu yếm này là dành cho tôi sao? Tôi giương mắt nhìn Tử Đằng bước về phía tôi, bế thốc tôi lên đi lại phòng tắm.
-Em tự tắm được rồi mà…có phải trẻ con đâu!
-Tiểu Bối là người yêu nhỏ, em tự tắm không có sạch gì hết!
-Cái gì chứ, không lẽ anh tắm cho em?
-Ờ.
-Này…không…khỏi đi, đừng nói là tắm chung nha?
-Không phải, tắm cho em thôi, em muốn tắm chung à? Ngoan đi, anh tắm rồi, bây giờ sẽ chăm sóc em.
-Em tự biết…- Tôi chưa kịp nói hết câu, Tử Đằng đã nghiêm mặt lại, nói rõ ràng:
-Anh không được quyền chăm sóc em à?
-Không phải…mà thôi…tùy anh. Rảnh ghê luôn!
Tử Đằng hình như luôn thích làm những việc như thế, nó khiến tôi, tuy cảm thấy có chút ngượng, nhưng rất vui sướng. Hầu như, Tử Đằng dùng hết mọi sức lực và khả năng quảng đại của mình để đối xử với tôi, nương nhẹ, thận trọng, anh muốn chở che tôi và chăm sóc tôi. Trái tim gần gũi ấm áp ấy, có phần làm tôi cảm thấy áy náy, tôi hưởng trọn tình cảm ấy một cách say sưa và vô tâm, không hề bận lòng đáp trả. Mà rốt cuộc, anh đã nhận được gì ở tôi đâu?