Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 12
Part 12: Tâm trạng bối rối
by ryan
London sau ngày gặp cậu tươi tắn đến ngàn lần. Tôi không gặp cậu nữa, vì cậu bảo cậu cần thời gian để suy nghĩ thêm.
Tôi đi dạo dọc theo những con đường London mang hơi thở thế kỉ mười tám, mười chín, đi thăm những viện bảo tàng chất chứa quá khứ ngàn năm cũ kỹ, những công viên đầy bóng cây, những cửa hàng thời trang cung cấp những mốt sành điệu nhất.
Tôi đi khắp nơi, đến nhiều chỗ và trước khi lên máy bay về nước vào sáng hôm sau, tôi đã đến khách sạn của cậu. Bốn ngày không gặp cậu, tôi như người mất hồn, vô cảm trước vô vàn cảnh sắc đẹp đẽ. Tôi ngồi trong một pub nhìn sang khách sạn của cậu. Tôi chờ đợi một điều gì đó. Bất chợt tôi nghe tiếng người gọi tên mình:
-Đằng…là cậu à?
Tôi quay người nhìn lại, thấy Khiên với áo thun xanh đậm đang nắm tay một thanh niên Châu Âu. Cậu vẫy tay chào tôi. Tôi giật mình, rồi cười:
-Khiên…Không ngờ tớ lại gặp cậu ở đây.
-Tớ mới là không ngờ ấy chứ…Cậu làm gì ở đây?
-Đi du lịch thôi.
Tôi nhìn Khiên rồi nhìn người đi cạnh, cậu ấy có nụ cười sáng và đôi mắt xanh thẫm, tôi lại nhìn xuống tay của hai người đang nắm chặt:
-Hai cậu…
Khiên bật cười, giơ cao tay lên, tôi thấy rõ cặp nhẫn trên tay cả hai. Tôi gật đầu.
-Đám cưới rồi. Cách đây ba ngày ở một nhà thờ…Cậu thấy sao.
Khiên bật cười, nhìn qua người thanh niên Châu Âu, ánh nhìn âu yếm và dịu dàng.
-Cậu ấy tên gì?
-Tôi tên là Daniel Forrester
-Thì ra cậu biết tiếng Việt.
Tôi cười, Khiên cũng cười, cậu nói
-Biết một chút thôi. Tớ dạy cậu ấy đấy.
Bất giác Khiên nhìn tôi, rồi cậu quay lại nói thầm với Daniel. Cậu ta bỏ đi, sau khi hôn vào má Khiên. Khiên gọi một ly bia rồi ngồi xuống cạnh tôi, cậu nói:
-Chuyện cậu và Bối tớ cũng đã biết. Lúc đầu tớ rất tức giận, nhưng giờ tớ đã hiểu tâm trạng của cậu. Tớ vẫn chưa nói việc của tớ với Daniel cho gia đình tớ.
Khiên uống cạn ly bia, đôi mắt sáng nhè nhẹ. Tôi cảm thấy chàng trai một thời là tình địch của mình hình như có rất nhiều tâm sự. Tôi uống bia, nhìn qua đường, khách sạn nơi Bối ở. Tôi như thấy bóng của Bối ở đâu đó trong những ô cửa sổ sáng đèn. Khiên thấy biểu tình tôi như vậy, cậu ta cũng không nói gì.
-Thứ duy nhất ngăn trở hai người, không phải là gia đình, không phải là xã hội, mà là ở chính bản thân của hai người.
Tôi cúi đầu, chai bia đã cạn. Tôi gọi thêm một chai nữa. Bia sóng sánh ánh vàng, có thể say cũng tốt.
Nhiều lúc tôi cảm thấy người bên ngoài luôn sáng suốt hơn người trong cuộc như chúng tôi. Nhưng điều quan trọng là tôi và Bối cũng nhận ra điều đó, và có thể tôi cần rất nhiều dũng cảm, rất nhiều yêu thương mới có thể vượt qua chính mình.
-Đừng uống nữa…Cậu đã đến London này, chắc cũng đã có câu trả lời của riêng mình.
Tôi cúi mặt xuống bàn kiếng.
Tôi đến London chỉ để gặp Bối thôi sao? Hay là tôi còn có mong ước gì nữa. Mong ước…
Khiên gọi bồi bàn tính tiền và bảo tôi:
-Về thôi…
Tôi đứng dậy, theo Khiên rời khỏi pub và mắt nhìn lên một cửa sổ sang đèn. Tôi có linh cảm đó là cửa sổ của Bối, và cậu ấy đang nhìn tôi, bằng đôi mắt nâu trong vắt…
Đôi mắt nâu ám ảnh tôi suốt sáu năm trời.
Trước khi chào tạm biệt, Khiên nói với tôi, bằng một giọng trầm:
-Có nhiều lúc mình rất ngưỡng mộ cậu và Bối. Hai người rất yêu nhau, yêu đến mức dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu thăng trầm thì tình yêu ấy vẫn không hề thay đổi. Nó chỉ ngày càng nồng thêm thôi. Tớ cũng rất mong mình và Daniel sẽ yêu nhau như vậy.
Tôi lên máy bay về Việt Nam, sau khi đến khách sạn của Bối nhờ tiếp tân chuyển giùm đến Bối địa chỉ liên lạc và số điện thoại của tôi, cùng vài dòng:
“Dù có đi qua nhau ngàn lần, nhưng chúng ta vẫn luôn mong muốn chạm vào nhau”
Câu hỏi tối hôm trước tôi đã có câu trả lời. Tôi đến London không chỉ để gặp Bối.
Về đến Việt Nam, tôi lập tức trở về nhà tôi. Tôi tra chìa khoá vào cửa, mới phát hiện ra nhà không khoá, tôi đẩy cửa bước vào thì thấy mẹ tôi đang quét dọn. Tôi ngạc nhiên hỏi ngay:
-Sao mẹ lại làm việc này? Để đó con làm cho.
Mẹ tôi mỉm cười, nụ cười ấm và sáng:
-Mẹ còn làm được mà. Có một tí việc. Hôm nay mẹ linh cảm con sẽ về nên qua đây dọn dẹp, ai ngờ con về thật. Chiều nay về nhà mẹ nấu canh chua cho con ăn. Mới không gặp có một tuần mà đã ốm như vậy đó.
Tôi nhìn mẹ. Lòng dâng lên một cảm giác hối hận đến nghẹn ngào. Cánh tay trần của mẹ, một vết sẹo. Đó là vết răng của con chó dữ ngày trước. Tôi thấy như mình vừa mới phạm lỗi…
-Con đứng đó làm gì! Vào tắm rửa thay đồ đi. Đồ đạc của con mẹ đã ủi rồi đó.
Tôi bước lại, đỡ lấy máy hút bụi của mẹ, tôi nói:
-Thôi mẹ đừng làm nữa, nghĩ mệt đi. Con làm cho.
Tôi nói mãi, mẹ mới chịu ngồi xuống, nhưng miệng cứ huyên thuyên kể biết bao chuyện xảy ra từ hôm tôi đi.
-À mà bé Út đã dẫn người yêu của nó về ra mắt gia đình rồi đó.
-Thế à! Cậu ấy thế nào?
-Cũng được. Miễn nó yêu bé Út thật lòng. À! Con cũng nên tính chuyện hôn nhân với con bé Anh đi. Từ hôm con đi, ngày nào nó cũng qua phụ mẹ. Mẹ thấy con bé đó đẹp người đẹp nết, lại thông mình rất hợp với con.
-Mẹ à! Con với Anh không có gì đâu. Con chỉ xem Anh như bạn thôi.
-Cái gì! Con bé tốt vậy mà con không chịu à…Gia đình mình, mẹ yên tâm nhất là con, nhưng con phải chịu kết hôn thì mẹ mới an lòng được. Mẹ thấy con bé Anh cũng mến con lắm.
Tôi cười trừ. Tôi biết nói sao với mẹ đây, chẳng lẽ lại nói với bà. Con không thể yêu Anh vì trong lòng con chỉ có mỗi mình Bối.
-Mẹ cũng đã gặp gia đình bên ấy rồi, họ cũng là những người rất tử tế.
-Mẹ thôi mình đừng nói việc này nữa.
Bất chợt sắc mặt mẹ trở nên khác lạ, đôi mắt ánh lên mấy tia thất vọng và đau khổ. Nhưng rồi rất nhanh bà cười, lại nói tiếp:
-Thôi mẹ không nói nữa. À mà hình như con có quen với một cậu bạn tên Kỳ Nguyên Xuyên Bối phải không?
-Vâng…
Tôi bất chợt cảm thấy gai gai.
-À bé Út có đưa mẹ xem tờ báo viết về cậu ấy. Giờ cậu ấy trở nên nổi tiếng quá hén.
Tôi cười, nói lảng đi:
-Con với cậu ấy có thân gì đâu. Với lại giờ cậu ấy là nghệ sĩ nổi tiếng.
-Vậy à.
Mẹ cười, nhưng tôi cảm thấy trong sắc mặt của mẹ có gì đó không ổn. Tôi không biết vì việc gì, nhưng có lẽ mẹ đang có việc buồn.
-Mẹ không sao chứ?
-Mẹ không sao, mẹ về, chiều này con nhớ qua ăn cơm nhé.
Bà nói, giọng hơi đục. Tôi nhìn bà ra về rồi mới đóng cửa, lòng ngập tràn hồ nghi. Tôi vào phòng, thấy căn phòng quét dọn rất sạch sẽ. Tôi mở tủ định xem quyển sổ tôi lưu lại các bài viết về Bối, nhưng không thấy nó. Tôi đãng trí mất rồi, có lẽ tôi đã cất nó ở ngăn dưới.
Tôi mở quyển sổ, những bài báo trong mấy năm nay có viết về Bối đều có ở đây. Từng trang, từng trang một. Và tôi lật đến trang cuối cùng.
Bức thư Bối gửi cho tôi.
Tôi đọc lại từng câu từng chữ. Tôi cảm thấy tim mình nhói đau như sáu năm về trước. Một cảm giác bất an khuấy động trong lòng.
Nhưng tất cả cảm giác đó tan biến mất khi tôi nghe tiếng chuông điện thoại.
Đầu dây là Bối.
<Đằng…Dù có đi qua nhau ngàn lần, nhưng em vẫn mong muốn chạm vào anh.>
Chỉ một câu đơn giản như vậy, mà tôi cảm thấy tim mình như loạn nhịp. Tôi cười, và tôi nói:
Hôm đó trong niềm vui và hân hoan tôi đến tiệm kim hoàn, mua một cặp nhẫn. Tôi vẫn còn nhớ vẻ rạng ngời của Khiên và Daniel khi khoe tôi cặp nhẫn của họ.Tôi chọn một cặp nhẫn có kiểu dáng đơn giản…Bối thích những gì đơn giản mà thanh nhã.
Cô bán hàng mỉm cười nói với tôi:
-Chắc chắn cô ấy sẽ thích nó lắm.
Tôi nghĩ, có cho vàng cô ấy cũng không dám nghĩ đến việc tôi mua nhẫn này cho một cậu trai.
Một cậu trai mà suốt đời này tôi yêu hơn cả bản thân mình