Đơn giản là... tình yêu - Chương 37
CHƯƠNG 7
Ngày…tháng…năm…
Quán cà phê của nó…Hai giờ chiều…
Thật tình là nó muốn hẹn với anh Bảo ở chỗ nào khác chứ không phải chỗ này, (vì chỗ này mắc thấy mồ) nhưng hôm nay quán nó thiếu người nên không thể đi chỗ khác. Hừm…May mà còn có chế độ giảm tiền dành cho nhân viên…
– “Nhóc làm “sup” ở đây lâu chưa???”
– “Cũng kha khá anh. Nói chung thì ăn chơi là chủ yếu, chớ có làm được cái gì đâu anh.”
– “Chuyện hôm bữa của nhóc đã giải quyết xong chưa vậy???”
– “À…chuyện đó…nói chung thì…cũng ổn rồi anh.”
Ổn…có được gọi là ổn không??? Thật tình, nó cũng không biết nữa…
Ngày…tháng…năm…
Trích đoạn email nó gửi cho anh Tuấn…
“Những gì cần kể, em đã kể hết rồi. Nguyên nhân vì sao em không tới, chắc anh cũng đã rõ. Em không biết nói gì hơn, bây giờ quyền lựa chọn là ở anh. Anh…nếu như còn tình cảm với em…xin đừng tiếp tục đối xử với em như vậy nữa…
Em đợi câu trả lời của anh.”
Ngày…tháng…năm…
“Cám ơn những tình cảm mà em đã dành cho tôi. Những ngày qua, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của em. Hiện tại, tôi đã có người yêu khác, nên không thể tiếp tục gặp em như xưa nữa. Nếu sau này có gì cần giúp đỡ, em cứ email cho tôi.”
Vậy đó…vậy là anh đã có người yêu mới…ổn…vậy là ổn đúng không???
Một cái email. Mối quan hệ giữa nó và anh Tuấn kết thúc chỉ bằng một cái email. Thật hay làm sao?!! Nó mỉm cười cay đắng. Vết thương ngày xưa hình như lại rách toạc ra. Cũng chẳng sao, miễn anh hạnh phúc là được rồi…nó tự hỏi lòng mình…thật không…miễn anh hạnh phúc???
“…………You made up your mind it was time it was over
After we had come so far
I think there’s enough pieces of forgiveness
Somewhere in my broken heart…………”
Hay là nó đã bắt đầu làm quen với những nỗi đau như thế này??? Cười. Tất nhiên, không làm quen thì phải làm sao nữa. Nó, cái thằng Phong nó, bao giờ lại tự cho phép mình đánh mất những cái vốn dĩ đã thuộc về mình. “Quy tắc số hai”, từ khi nào nó lại cho phép mình ngày càng rời xa “quy tắc số hai” đó??? Lại cười, nó đúng là một thằng ngu mà…
“…………I would not have chose the road you have taken,
It has left us miles apart
I think I can still find the will to keep going
Somewhere in my broken heart
So fly. Go ahead and fly,
Till you find out who you are
And I, I will keep my love unspoken
Somewhere in my broken heart…………”
Quán cà phê của nó…Ba giờ chiều…
– “Lại có chuyện gì rồi hả nhóc???”
Câu hỏi của Bảo kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ và hồi ức có phần đau đớn. Nó mỉm cười theo phản xạ:
– “…Dạ… Đâu có gì đâu anh…Chỉ là…có vài chuyện vẩn vơ làm con người ta phải suy nghĩ…”
– “Này…nhóc nói cứ như là…ông cụ non á…Bao nhiêu tuổi đâu mà sao phiền muộn quá vậy…Đi…à quên…hết giờ đi với anh tới chỗ này nha…đảm bảo không vui không lấy tiền…”
– “Không được đâu anh ơi…Tối nay tôi bận rồi…Với lại…”
– “Với lại sao???”
– “Không có gì…Tối nay tôi không đi được đâu anh ơi…”
– “Trời…trả ơn người ta ít ỏi vậy á hả…Hừm…nếu vậy bữa nay chỉ tính là một phần…Nhóc còn nợ anh một phần nữa đó nha.”
– “Anh…thiệt là tham quá đó…Nếu tính ra…bữa đó tôi cũng đâu có làm gì anh đâu…”
– “Trời…vậy mà không làm gì…Nhóc làm cho anh bị nghi oan là ăn hiếp con nít…bị “người đời” gièm pha…bị chỉ trỏ xì xào…bị nhìn bằng con mắt thiếu thiện cảm…vậy mà chưa “đủ đô” hả???”- Anh Bảo tuôn một tràng. Trời, nhìn thì khó mà đoán được ổng có thể ăn nói “khí thế” như vậy. (Nhìn làm sao mà thấy nhỉ? (cười))
– “Rồi…rồi…anh không cần tuôn một tràng dữ dội như vậy đâu…thì xem như nửa phần…nửa phần còn lại bữa nào rảnh tôi sẽ trả hết cho anh…”
– “Nhóc nói đó nha…Xem như giao kèo đã được ký kết…còn điều này nữa…”
– “Trời…anh còn muốn gì nữa đây???”
– “Bình tĩnh…bình tĩnh…anh không đòi thêm gì đâu…chỉ là…lần sau nhóc phải có tâm trạng vui vẻ hơn bây giờ đó…”
Anh Bảo nhìn nó, mỉm cười đầy cảm thông. Nó hơi bất ngờ…nó có cảm giác sự quan tâm của anh ta rất thật…dù…như vậy đối với người chưa thân thì hơi kỳ…
– “Tôi biết rồi. Khi nào thật vui vẻ tôi sẽ điện cho anh.”
Tan ca…Nó chạy vẩn vơ quanh thành phố…Lòng buồn trĩu nặng…Tại sao…Vết thương cũ chưa lành…vết thương mới lại cắt sâu thêm…
Bất chợt, nó thấy một quán cà phê có cái tên rất lạ…
Phải rồi, nó đang muốn tìm một chốn như thế này đây…
Nó gửi xe, rồi tấp vào quán. Vừa bước vào, nó cảm nhận ngay không gian yên tĩnh thoát ly khỏi cái ồn ào của thành phố đô thị phồn hoa. Đúng như tên gọi…Quán thật sự là một chỗ để người ta có cơ hội tìm khoảng lặng cho riêng mình…
– “Cho hỏi anh dùng gì ạ???”- Một cô bé phục vụ có vẻ ngoài hiền lành tiến đến bên chiếc gỗ nơi nó đang ngồi và cất tiếng. Nó mỉm cười, tự nhiên thốt lên:
– “Cho anh một ly caphuchino…”