Đơn giản là... tình yêu - Chương 36
CHƯƠNG 6
Dù vẫn biết có nhiều anh chàng giống như con gái (và ngược lại) nhưng giống đến cỡ nhóc Khoa này thì phải nói là…xưa nay hiếm. Từ gương mặt, mái tóc, chiều cao, giọng nói, dáng người…Ặc ặc…nhóc này mà ra đường có khối anh lầm chết thôi…
– “Sao? Vẫn chưa tin vào sự thật hả Hoàng???”
– “Trời. Thiệt tình là xưa nay em chưa thấy ai giống con gái như vậy nè. Hú hồn, mém nữa là “hố hàng” rồi.”
– “Em còn bất ngờ hơn. Cứ tưởng có thêm đồng minh nữ trong quán này rồi chứ, ai dè…”
– “Haha… Nhìn thằng Hoàng lúc đó đơ mặt ra anh mắc cười quá hà. Hú hồn, biết sớm chớ không thôi tương tư là tiêu luôn nha Hoàng.”- Anh Thắng tấp vô chọc thằng Hoàng.
– “Haha…May mà sáng nay không có nhóc Minh. Chứ nếu không thấy cảnh hai đứa bây đánh lộn vì một thằng con trai chắc anh mày cười đến chảy nước mắt…”- Nó vừa nói vừa cười khoái trá.
– “Dám lắm…dám lắm đó anh…”- Nhỏ Vân vừa cười vừa tiếp lời- “Để coi, ngày mai ông Minh mà làm chung ca với nhóc này thì chuyện gì xảy ra…hihihi…”
Ngày hôm sau…
Chuyện xảy ra i chang như trong tưởng tượng…
– “Con…con…trai hả???”
– “Dạ.”- Nhóc Khoa đáp một cách bẽn lẽn. Trời, nhìn bộ dạng kiểu này còn…giống con gái hơn.
– “Haha…Nhóc ngươi làm ơn ngậm ngay cái miệng đang há hốc kia đi…”- Nó quay qua nhóc Minh, tiếp lời- “…Cho chừa, cái tật thấy đẹp là sáp vô…”
– “Con…con trai thiệt hả???”
– “Trời…còn không tin…hay bắt em nó phải…cởi đồ ra mới tin…keke…Khoa, cởi áo ra cho nó coi đi em…”
– “Anh Phong này, nham nhở quá…”- Nhỏ Vân lên tiếng trong khi nhóc Khoa mặt lại đỏ ửng lên vì xấu hổ- “Ông Minh kia, còn đứng tồng ngồng gì đó, ra tiếp khách đi kìa…”
Nhóc Minh bước ra tiếp khách, nhưng vẫn vừa đi vừa lẩm bẩm:
– “Trời…con trai…”
Không ngoại lệ, bữa đó có bao nhiêu anh hỏi về nhóc Khoa. Trời, đã mới lại còn dễ thương, không hỏi mới là lạ đó…
– “Bữa đầu làm việc thấy sao em???”
– “Dạ…cũng bình thường anh…”- Nhóc Khoa trả lời nó- “Chỉ có…em…mấy anh khách…”
– “Hì…Cũng bình thường thôi…tại em dễ thương quá mà. Mà nè, chắc xưa giờ cũng bị chọc dữ lắm ha.”
– “Dạ…cũng nhiều anh…nhưng…em quen rồi…”
– “Uhm, có sao đâu. Miễn đẹp là được rồi. Haha…cái tầng ba này đúng là càng lúc càng thú vị…”
Ngày…tháng…năm…
Tan ca…nó chạy lên trường học. Trời, nắng nóng đến cháy da…Bước vô lớp với mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nó tấp ngay vào chỗ thằng Hải rồi ngồi quạt lấy quạt để…
– “Ặc ặc…Xê ra, thằng giặc cỏ kia.”- Nó lên tiếng với một đứa bạn trong nhóm- “Trời nóng muốn chết còn xáp vô đây làm chi…”
– “Ê “danh ca”, đừng tưởng nổi tiếng rồi muốn làm gì là làm nha, cái chỗ này có đề tên tuổi của mày hả???”
– “Mày dẹp cái từ “danh ca” đi dùm tao. Nghe nổi da gà quá. Mày không đi phải không??? Ok… Mày mà không xê ra tao nhào tới ôm hun mày thắm thiết, đảm bảo một trăm phần trăm người yêu đang đứng ở góc lớp của mày chạy ra ngoài liền à.”- Nó nói rồi từ từ tiến đến gần thằng bạn, mở nụ cười nham nhở…
– “Ghê quá…thì đi…gớm…mày cũng có điệu bộ giống mấy thằng bóng quá…”
– “Uhm…mày đi liền đi…không tao làm thiệt bây giờ ah…”- Nó mở miệng trong lúc nguyên đám còn lại ôm bụng cười nắc nẻ…
Có lẽ bất kỳ người đồng tính nào cũng quá quen với những từ ngữ dùng để…miệt thị. Nó cũng vậy. Nó nghe riết rồi quen. Mới đầu, nó còn cảm thấy khó chịu. Nhưng sau cùng, nó coi đó như là một phản xạ bình thường của…những người không cùng xu hướng này…
Tan học…
Nó bước chậm rãi nơi hành lang. Hôm nay, thằng Hải có hẹn với nhỏ Hương nên không đi về cùng nó. Nó nhìn dòng người đang túa về các cầu thang…Quả thật, những người như nó luôn là thiểu số…Mà ở đâu không biết chứ ở đây…thiểu số chắc chắn phải chịu thiệt thòi rồi…
Rung…rung…
Bất chợt, điện thoại của nó rung lên báo hiệu có cuộc gọi đến. Nó mở máy, cà rề cà rề…Xem nào…ai lại gọi cho nó đây…Nhíu mày…Số lạ…
– “Alô. Nhóc Phong phải không???”
– “Alô. Dạ Phong đây. Cho hỏi ai đang gọi vậy ạ???”
– “Anh nè. Nhóc không nhớ giọng của anh hả?”
Anh nào…Làm sao mà nhớ được…Giọng lạ hoắc à…Lại còn số lạ nữa…Có trời mới đoán ra…
– “Xin lỗi. Tôi không nhớ. Anh tên gì vậy ạ???”
– “Trời. Mới đó mà nhóc đã quên rồi. Anh Bảo nè…hôm bữa anh có nói chuyện với nhóc ở công viên T…đó. Nhớ chưa???”
Bảo…Bảo nào…A…là anh chàng hôm bữa…
– “Tôi xin lỗi. Tại lâu quá (lâu thật không đây?) không thấy anh gọi nên quên. Mà anh gọi cho tôi có chuyện gì không ạ???”
Còn chuyện gì nữa…Biết tỏng là muốn bắt nó “hậu tạ” đây mà…
– “Nhóc rảnh không??? Ngày mai đi uống cà phê với anh nha.”
Đó…biết ngay là vụ này mà…